Giọng nói từ người có đôi mắt hoa đào vang lên từ đầu dây bên kia: "Alo alo, đại ca có ở đó không?"
"Ừ." Tần Miên đáp lại: "Đợi đó."
Sau đó, anh dùng một tay nhấc Quý Thời Thừa từ vai xuống, híp mắt nhìn cậu: "Trộm chó?"
Quý Thời Thừa không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào anh. Sao nào?
Nếu lo lắng Meya sống không tốt ở chỗ Tần Chính, vậy tại sao không trộm nó về? Giờ Meya bị què chân, nhìn thấy vậy có thoải mái không?
Trong đầu cậu, quang cầu không đồng tình lên tiếng: "Cậu định trộm Meya thật sao, chuyện này không hay chút nào. Meya bị Tần Chính thôi miên, nên nó rất thù địch với bất kỳ ai ngoài Tần Chính. Cho dù cậu có trộm Meya về, cũng không thể nuôi nó được."
Quý Thời Thừa cúi đầu, hỏi nó: "Vậy Tần Miên có từng có ý định trộm Meya chưa?"
Quang cầu lắc đầu: "Chưa từng, thật ra Tần Chính canh chừng Meya rất kỹ, Tần Miên không có cơ hội. Như hôm nay Meya tự nằm ở đó, thật sự rất hiếm gặp."
Anh đưa tay nhéo má làm cậu tỉnh lại. Cậu nhe răng cười với Tần Miên, sao, anh cũng nghĩ ý tưởng của cậu không tốt sao?
Chỉ nghe thấy Tần Miên hạ giọng hỏi: "Vậy mày định khi nào biến hình?"
Quý Thời Thừa: "..."
Cậu vốn nghĩ Tần Miên không tán thành ý định của mình, không ngờ anh lại đang quan tâm đến chuyện biến hình này.
"Thiếu niên ốc? Xin lỗi, cả đời này không thể biến hình rồi."
Vì cuộc gọi của người có đôi mắt hoa đào và nội dung tin nhắn, Tần Miên lấy lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-toi-tro-thanh-meo-cung-cua-phan-dien/2242575/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.