Tối nay có mưa, mưa không lớn, tí tách tí tách, những hạt mưa nhỏ rất nhanh làm không khí trở nên ẩm ướt.
Trong không khí thoang thoảng mùi đất ướt và hương trái cây mùa thu, rất dễ chịu.
Biệt thự còn phảng phất một mùi hương khác, các dì giúp việc đang tất bật chuẩn bị một bàn ăn tối lớn. Lục Ngu định vào bếp giúp đỡ, nhưng bị dì Thu ngăn lại ngay trước cửa. Dì bảo Lục Ngu cứ nghỉ ngơi cho tốt, những việc này vốn dĩ đã là công việc của họ.
Không còn cách nào khác, Lục Ngu đành quay về phòng khách, tựa vào cửa sổ, lặng lẽ nhìn cơn mưa bên ngoài qua khung kính.
Sắp sang tháng mười, những âm thanh đặc trưng của mùa hè dần biến mất, nhường chỗ cho sự yên tĩnh bao trùm.
Nhưng tâm trạng của Lục Ngu lại không thể yên ổn.
Tim cậu đập nhanh hơn bình thường.
Lục Ngu đặt tay lên ngực, nghĩ đến Tống Giản Lễ. Cậu có chuyện muốn nói với hắn, nhưng... phải nói thế nào đây?
Khi chưa gặp mặt, cậu đã nghĩ đến vô số tình huống khác nhau, nhưng lại sợ Tống Giản Lễ từ chối nên chỉ dám lặng lẽ suy nghĩ trong lòng.
Lén nghĩ mà thôi...
Lục Ngu chống cằm, thở dài một hơi rồi chợt nghe thấy âm thanh xe dừng lại bên ngoài biệt thự. Đôi mắt cậu sáng lên, vội vàng xỏ dép chạy ra ngoài.
Vừa chạy ra, quản gia cũng nhanh chóng cầm ô đuổi theo.
Xe vừa dừng hẳn, Lục Ngu đã lao đến phía trước: "Giản ca, Giản ca!"
Tống Giản Lễ cầm bó hoa bên cạnh lên, mở cửa xe, trước tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2696988/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.