Hai người đã có một cuối tuần hoàn hảo bên nhau, không bị ai quấy rầy. Họ cùng nhau ngắm mặt trời mọc, khi những tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu xuống người, họ ôm hôn nhau. Lục Ngu như mọi khi, không thể chống đỡ nổi, run rẩy vì nụ hôn mang theo sự chiếm đoạt đầy mạnh mẽ kia.
Sáng hôm sau, trước khi rời đi, chủ biệt thự đề nghị hai người chụp một tấm ảnh chung làm kỷ niệm.
Tiểu Bảo - con mèo nhỏ trong khoang hành lý, kêu lên ầm ĩ. Lục Ngu bật cười, bế nó lên rồi tiến sát đến bên Tống Giản Lễ, chuẩn bị chụp ảnh chung.
"Tiểu Tống tổng, ngài đừng nhìn thiếu gia, hãy nhìn vào ống kính." chủ biệt thự giơ máy ảnh lên, điều chỉnh thông số rồi ngẩng đầu lên nhắc nhở Tống Giản Lễ.
Tống Giản Lễ ho khan một tiếng, nghe thấy tiếng cười khúc khích của Lục Ngu, hắn vươn tay ôm lấy vai cậu, nhìn về phía ống kính.
Vậy là bức ảnh chung của họ được chụp lại.
"Không cần chỉnh sửa gì cả, hai vị đẹp trai quá rồi!" chủ biệt thự nhìn bức ảnh, khuôn mặt càng thêm rạng rỡ.
Lục Ngu ghé lại xem ảnh, nhưng chỉ nhìn thoáng qua thì cụp mắt xuống. Đến giờ cậu vẫn chưa thể chấp nhận hình ảnh của chính mình trước ống kính.
Trước đây, khi gọi video với Tống Giản Lễ, cậu luôn chỉ bật giọng nói hoặc không bao giờ lộ mặt. Sau này, dưới sự kiên quyết của Tống Giản Lễ, Lục Ngu mới chịu lộ diện nhưng vẫn dùng tay che chắn phần nào khuôn mặt.
Cậu không thấy mình đẹp, dù Tống Giản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2696990/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.