Biết sai biết sửa Cuối cùng Thôi Liễu không thể rời đi sớm. Khương Tuyết cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng Trần Song cảm thấy rất có lỗi. Gọi sai tên rồi chiếm tiện nghi thì thôi đi, sao có thể làm người ta không được ăn no chứ. Nàng quyết định chút nữa bản thân sẽ trả tiền, ánh mắt cũng từ lãnh đạm biến thành hơi ân cần thêm áy náy nhìn cháu trai lớn. Dáng vẻ giống như trưởng bối họ hàng năm mới nhìn tiểu bối ngoan ngoãn ăn cơm vậy. Nhìn đến mức Thôi Liễu cảm thấy kỳ quái ngượng ngùng. Cho nên cuối cùng, cả bàn cơm chỉ có Khương Tuyết thành thành thật thật ăn cơm. Lúc Khương Tuyết ăn gò má phình lên, khóe mắt không tự chủ được cong lên làm người ta nhìn cảm thấy tâm trạng rất tốt. Đợi cô từ từ ăn trong đĩa của mình vẫn chưa đủ, còn đưa tay cướp một miếng lươn sushi trong đĩa Thôi Liễu. Trần Song nhìn Thôi Liễu bị cướp lươn sushi, phản ứng đầu tiên là muốn giơ tay nhấn chuông, gọi phục vụ vào. Thôi Liễu vội cản tay Trần Song lại: "Không cần, Trần tổng, tôi ăn no rồi." "A?" Trần Song kinh ngạc nhìn Thôi Liễu hai lần, lại nhìn Khương Tuyết bên cạnh một chút, mới phản ứng được nói: "Tôi muốn hỏi.... cô Khương Tuyết có muốn ăn thêm không..." Không ngoài dự đoán... là tự mình đa tình rồi. Thôi Liễu hít một hơi, không muốn nhìn ánh mắt lấp lánh trộm cười của Khương Tuyết nên xoay mặt đi. Đàn bà xấu xa. Hồ ly nhỏ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-chien-khong-rung-dong-beta-quan/2862922/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.