Lôi Kình cau mày nhìn bộ dáng thủ thế của cô, hai ngón tay giao thoa cùng một chỗ, có chút khó xử xoay người, tại sao anh lại không khống chế nổi? Rõ là. . . . . . !
"Đúng! Mười phút đến rồi! Theo tôi ra ngoài!" Lôi Kình nghiêng đầu qua, không nhìn cô.
"Nhưng anh ta phải làm sao? Nhìn dáng dấp khổ sở lắm!" Tô Lạp chỉ vào Thân Triết Huân nằm trên mặt đất. Nếu mà cô mặc kệ thì có chút mất nhân đạo rồi.
"Hỏi tôi sao? Biện pháp thứ nhất là đưa đến trại cai nghiện, thứ hai là nằm đó chờ chết, thứ ba là tự tôi đưa hắn lên đường, hoặc cách thứ tư là em quỳ xuống cầu xin tôi!” Lôi Kình khinh thường xoay người, cô nhóc này thật sự có lòng tốt như vậy sao?
"Tôi nhổ vào! Cầu xin anh? Anh cho rằng anh là ai vậy?" Quỳ xuống cầu xin anh ta? Đừng nói là kiếp này, kếp sau, kiếp sau sau nữa, cũng không thể!
“Như vậy em tự tay đỡ cậu ta lên đi! Mệt sắp chết thì tôi sẽ nhặt xác cho em!” Lôi Kình nhìn bộ dáng nhân đạo của cô liền cảm thấy tức giận, cậu ta không có cô sẽ chết được sao?
"Anh không cần làm như vậy! Tôi sợ anh nhặt xác tôi xong rồi lại vứt vào thùng rác tái chế, đến lúc đó lại bị nhà máy sản xuất thịt heo lượm đem đi làm thành thực phẩm, đưa vào miệng anh! Làm thế nào đây?” Tô Lạp đi xẹt qua người anh, giọng điệu tán gẫu không thèm để ý chút nào, cố ý nén giọng xuống: “Hay là…Hay là anh đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939823/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.