"Một câu nói đến lần thứ hai thật rất phiền!"
Lôi Kình hung ác vung tay ra, mùi thuốc lá theo đó đánh tới, trong tích tắc, chiếc điện thoại đã rơi vào trong tay anh. Ngay sau đó, “vèo” một cái không thương tiếc, hung hăng ném nó ra ngoài, nhìn áo sơ mi uốn éo nhíu lại có thể đoán được anh đã dùng bao nhiêu sức mạnh.
"Làm sao anh có thể như vậy? Anh đâu phải là gì của tôi? Tại sao lại đi xen vào chuyện của người khác? Anh rất nhàm chán anh biết không?" Tô Lạp nghẹn ngào, cơ thể run rẩy, tại sao lại có loại đàn ông ngang ngược thế này, hơn nữa cô cho rằng, họ thật sự không có chút quan hệ nào .
"Tôi là người đàn ông của cô! Như thế nào cô quên rồi sao? Cô nên nhớ kĩ trong lòng, đêm đó cô cũng là người phụ nữ của tôi rồi, trừ phi tôi không muốn, nếu không thì trung thành với tôi một chút!” Lôi Kình nắm lấy bả vai đang run lên vì khóc của Tô Lạp, quát lớn.
"Không phải. . . Tôi không phải. . . . ." Cô vùi đầu vào đầu gối.
Lôi Kình gắt gao cầm lấy vô lăng, khớp xương bởi vì dùng quá sức mà lõm vào, tức giận nổ máy xe, quẹo thật nhanh.
"Đi nơi nào? " Đôi mắt đẫm lệ của cô liếc nhìn anh.
"Câm miệng ." Anh nhìn chằm chằm phía trước, quát lớn một tiếng.
Tô Lạp dựa vào ghế ngồi, nước mắt vướng trên mi theo đôi gò má lăn xuống, nhìn những chiếc xe bên ngoài cửa kính đang di chuyển trong bóng đêm, đáy lòng dâng lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939890/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.