"Kình! Anh đi đâu thế? Đến đây…..”
Đang ngồi ở vị trí hạng nhất tại quầy rượu, Duẫn Miên nhìn thấy Lôi Kình đi qua trước mặt, liền gọi.
"Oa! Người này rất đẹp trai nha!” Mấy cô gái ngồi cùng bàn phát ra thanh âm si mê, rối rít đứng dậy cười bẽn lẽn.
Lôi Kình nhìn Tô Lạp đang ôm trong ngực, cầm lên bình rượu nặng Whisky trên bàn, ngửa đầu không nói hai lời liền uống cạn. Rượu nặng Whisky khẩu vị không giống Whisky bình thường, thích hợp với người đẳng cấp như anh..., vị than bùn hòa lẫn với mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, rất khó uống, cho nên người bình thường khó có thể kiểm soát được, không phải người thuần thục căn bản là uống không trôi.
Lôi Kình để chai rượu xuống, nhìn Duẫn Miên,"Cám ơn rượu của em, tối nay anh rất cần loại rượu này! Chính em lại đi mời!" Nói xong liền xoay người, hướng cửa ra vào của quán bar đi thẳng.
Duẫn Miên trừng mắt nhìn anh.
"Anh ấy mới làm gì vậy? Cả chai Whisky cứ như vậy uống sạch?" Mấy cô gái trên bàn không khỏi kinh ngạc…. mời rượu! Căn bản không phải là anh muốn mời họ sao? Thế nào lại tự mình cầm chai rượu lên liền uống?
"Không có việc gì. . . . Không có việc gì. . . . Chắc là cần một chút hăng hái đó mà!" Duẫn Miên nheo mắt nhìn Lôi Kình đi ra khỏi quán bar, nhưng cô tinh mắt phát hiện ra bên trong chiếc khăn trải bàn kia chắc chắn là một người phụ nữ rồi, đôi chân trần đều lộ ra hết bên ngoài.
"Tiểu Miên! Anh ấy rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939917/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.