Dưới tuyết rơi, mọi thứ đều trở nên yên lặng, Hạ Chước dường như cảm thấy nhịp tim của mình ngưng đập trong giây lát.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, lông mày cụp xuống, giọng nói nhẹ như tuyết, "Anh mở ra xem thử có giống như trước không."
Một chút bông tuyết rơi xuống trên đầu ngón tay Hạ Chước, anh run rẩy, cong ngón tay.
Mở nắp đồng hồ ra, bên trong mặt đồng hồ trơn bóng vuông vức, so với dáng vẻ ban đầu còn mới hơn.
Hạ Chước nhẹ nhàng vuốt v3 mặt đồng hồ, cổ khô khốc.
Anh khàn khàn tiếng nói hỏi: “Cái này...... em tìm thấy nó ở đâu?”
Quan Tinh Hòa nói: “Là người hầu trong nhà nói nhặt được trong vườn hoa, em nhìn mặt đồng hồ giống như bị rớt bể nên đã đem đi sửa một chút.”
Cô dừng một chút, thử thăm dò hỏi: “Anh sẽ không để ý chứ?”
Hạ Chước mím chặt môi, hồi tưởng lại cái đêm mưa to gió lớn hôm đó, Quan Dập phách lối cười, trên không trung xẹt qua đường vòng cung màu đồng thau, đồng hồ bỏ túi của chính mình bị ném ra ngoài cửa sổ giống rác rưởi.
Sau đó anh đã dầm mưa tìm rất lâu, nhưng vẫn là không tìm được.
Hạ Chước cụp mắt xuống, nhìn thấy trên đôi má xinh xắn của cô gái nhỏ có vài sợi tóc xõa, đôi mắt như ẩn như hiện dưới ánh đèn mờ ảo, tràn đầy mong đợi.
Hóa ra ... cô ấy không biết việc này?
Trái tim của Hạ Chước run lên, vào lúc này, hy vọng không thể diễn tả được sinh sôi.
Môi anh khẽ mấp máy, anh bắt gặp đôi mắt trong veo của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-cham-den-kho-phan-nam-lang-nhat-biet/2724162/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.