Mọi người có mặt đều nhận được quà mừng gặp mặt.
Mẹ Chu cẩn thận thậm chí còn chuẩn bị cho cả Hạ Chước.
Căn phòng lạnh lẽo, ngoài cửa sổ có chút ánh sáng mờ ảo, bữa tiệc đã kết thúc từ lâu. Món quà của Hạ Chước là một chiếc bút cùng nhãn hiệu với chiếc đồng hồ của anh.
Cho đến nay, anh cũng không biết rõ giá trị của chiếc đồng hồ này.
Anh mở ngăn kéo, chiếc đ ĩa CD chưa tặng và cuốn sổ ghi đầy những suy nghĩ của anh nằm lặng lẽ trong góc, như thể đang chế giễu thứ ảo tưởng lố bịch và đê hèn của anh.
Tuổi mười sáu đầy nhiệt huyết, chân thành là đáng quý nhất, còn chưa suy nghĩ nhiều như người lớn.
Nhưng Hạ Chước thì khác, anh đã phải chịu đựng những áp lực nặng nề nhất và những lời chế giễu khó nghe nhất.
Anh hiểu rõ khoảng cách giữa mình và Quan Tinh Hòa, cũng biết rằng anh không thể ở bên cô.
Nhưng ý nghĩ nhỏ nhoi thầm kín ấy lại rơi vào trái tim u ám của thiếu niên, như một hạt mầm xanh, từng chút vỡ ra theo thời gian, vượt qua quá khứ mờ mịt và u ám, và trở thành mảng màu tươi sáng duy nhất trong cuộc đời anh.
Anh không khỏi ảo tưởng, cũng không tự chủ được mà đến gần, hết lần này đến lần khác gặp khó khăn, nhưng anh vẫn muốn dùng số tiền thưởng ít ỏi của mình để mua quà cho cô.
Nhưng hiện thực như một thanh gươm sắc bén, chọc thủng tấm màn nội tâm của thiếu niên, để lộ ra những nỗi niềm thầm kín, đáng khinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-cham-den-kho-phan-nam-lang-nhat-biet/2724177/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.