Mùa thu yên lặng không một tiếng động mà tới.
Năm lớp 12, tất cả mọi học sinh đều như điên lao về phía trước .
Giấc mơ xa vời như vậy, nhưng lại cũng thật gần
Quan Tinh Hòa phát hiện Hạ Chước gầy đi rất nhiều.
Dường như là đã hoàn thành một sự việc lớn trong cuộc đời mỗi người, khuôn mặt góc cạnh của anh càng thêm sắc bén, bộc lộ sự kiên trì của một người trưởng thành.
Sau kì thi, Hạ Chước vẫn đứng ở vị trí thứ nhất như cũ.
Khi Quan Tinh Hòa biết tin tức này, anh vẫn còn đang ở trong phòng xem sách.
Tiếng Anh vẫn luôn là môn mà Hạ Chước yếu nhất, kiến thức nền cơ bản của anh tương đối yếu, nên anh luôn phải nỗ lực hơn so với những người khác.
Cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Anh đặt cuốn sách xuống, mở cửa.
Ngoài trời đã chạng vạng xế chiều, ánh hoàng hôn buổi chiều tà dừng ở trên người của cô, khuôn mặt thanh tú của cô hiện ra một chút kiều diễm nhàn nhạt.
Tim của Hạ Chước như đập chậm một nhịp.
“Có chuyện gì vậy ?”
Khóe mắt của cô hơi hơi cong, “ Em nghe nói anh đứng thứ nhất trong lần thi này? ” .
Ánh sáng trong đôi mắt của cô khiến cổ họng anh khơi thắt chặt, Hạ Chước hơi ho nhẹ một chút, “ Ừ . ”
“ Sao anh không nói gì? ”. Vẻ mặt của cô lộ ra vẻ hưng phấn, “ Em cảm thấy chúng ta nên chúc mừng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-cham-den-kho-phan-nam-lang-nhat-biet/2724187/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.