🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không khí nóng bỏng.

Quan Tinh Hòa bị hôn đến khi toàn thân tê dại, ngay cả cổ cũng dính đầy bột phấn rúng động lòng người .

Cô vô thức muốn lùi lại, nhưng cô chỉ đẩy đẩy vai anh.

Nếu hôn lần tiếp nữa, cô sắp không thở nổi nữa rồi.

Anh dường như nghe thấy tiếng lòng của cô, hơi lùi lại một bước.

Quan Tinh Hòa vừa thở phào nhẹ nhõm thì bất ngờ bị nhấc lên trên không trung.

Cánh cửa phòng tắm bị đá tung ra một cách thô bạo, một cơn gió lạnh thổi vào, cô bị đặt ở trên giường, thân hình nóng rực của chàng thiếu niên áp lên người cô.

Nụ hôn của anh đặt lên môi cô, trên má cô, trên chóp mũi cô, rồi lặng lẽ di chuyển xuống.

Ngón chân của Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng cong lên.

Cánh tay cường tráng của anh chống ở hai bên trên người cô, tóc của anh còn dính nước, nhỏ xuống từng giọt từng giọt.

Đây là lần đầu tiên hai người thân thiết như vậy, Quan Tinh Hòa biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, cô có chút sợ hãi, nên chỉ có thể nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mặc cho nụ hôn nóng bỏng của anh từng chút từng chút rơi xuống trên người cô.

Anh nhanh chóng đẩy áo len và váy của cô lên, đôi chân thon dài nõn nà của thiếu nữ lộ ra trong không khí, khẽ run lên.

Cô lo lắng đến mức suýt khóc, cô dùng hai tay đẩy nhẹ cánh tay của anh rồi thì thầm: “Anh”.

"Ừm?"

Giọng anh trầm và khàn, thoang thoảng âm vang trong không khí mát mẻ, khiến trái tim Quan Tinh Hòa loạn nhịp, giọng cô giống như mèo con, "Em, em sợ!"

Cô ngước mắt lên nhìn anh.

Cảm xúc trong đôi mắt đen láy của thiếu niên vô cùng nồng đậm, hai má hơi ửng đỏ, lộ ra một chút mùi vị của tình d*c.

“Đừng sợ, anh sẽ không làm gì cả.” Anh khẽ chạm vào má cô, “Vậy em không đi xem mắt nữa, có được không?

Tim cô đập rất nhanh rất nhanh, "Xem mắt nào?"

Anh nặng nề hôn lên má cô, nhưng lại trầm giọng nói: "Chờ anh một chút, có được không?"

Cô không biết anh đang nói gì nên chỉ ngoan ngoãn trả lời, "Được."

Anh nở nụ cười mãn nguyện, vươn tay từ từ kéo váy len của cô xuống.

"Vậy thì để anh hôn thêm chút nữa, hửm?"

Lần đầu tiên nghe Hạ Chước nói những lời như vậy, cô chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa mới mới lạ, đôi mắt sáng ngời rũ xuống, gật gật đầu.

Anh lại nghiêng người cúi xuống hôn.

Hạ Chước bá đạo như vậy rất khác với thường ngày, nhưng lại khiến trái tim thiếu nữ của Quan Tinh Hòa đập thình thịch.

Không biết anh hôn bao lâu mới ôm chặt Quan Tinh Hòa vào trong lòng, thì thầm nói: "Đừng sợ nữa."

Anh nhẹ vỗ về lưng cô, luyến tiếc hôn lên vành tai cô: "Ngủ đi."

~~

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa, từ từ chiếu vào.

Hạ Chước nghe thấy tiếng chuông điện thoại, mơ hồ mở mắt ra.

"Alo?"

"A Chước, để tôi nói cho cậu một tin tức động trời, Lâm tổng hẹn chúng ta buổi tối gặp mặt, nói là bàn về kế hoạch thêm nữa."

Sau khi cơn say qua đi, đầu óc của anh vẫn còn hơi choáng váng, anh xoa xoa trán: "Được."

"Vậy cậu chuẩn bị chút đi, tối nay gặp."

Cúp điện thoại, Hạ Chước mới bất giác cảm thấy cánh tay còn lại của mình tê và đau, giống như bị vật gì đó đ è xuống.

Anh quay đầu lại, đồng tử đen kịt đột nhiên nheo lại.

Cô gái đang gối đầu vào cánh tay của anh, hai mắt mơ màng mở to: "Anh, anh tỉnh rồi à?"

Cả người anh cứng đờ, ánh mắt quét qua cái cổ có dấu đỏ nhỏ của cô, ngón tay anh đột nhiên nắm chặt lại.

Quan Tinh Hòa nghĩ đến cảnh phóng túng đêm qua, có chút ngại ngùng, cố gắng nhẹ nhàng quay một vòng, tựa đầu vào trong lòng của anh.

"Sáng nay chúng ta ăn gì?"

"Anh ..." Yết hầu của Hạ Chước lên xuống một chút, cố gắng nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra đêm qua.

Trên giường, trong phòng tắm.

Anh mím chặt môi, bóng dáng cô gái chợt hiện lên trong tâm trí đang lơ mơ của anh.

Cô nằm ngửa trên tấm ga trải giường trắng như tuyết, vừa dùng tay đẩy nhẹ cánh tay của mình, thì thầm rằng cô sợ.

Rốt cuộc bản thân đã làm gì?

Anh hận không thể tự tát mình một cái thật mạnh ngay bây giờ.

Vào thời điểm không thể cho cô ấy bất cứ thứ gì, lại làm một việc quá đáng như vậy.

Trong không khí hiện lên một chút hơi mát của mùa đông. 

Quan Tinh Hòa ngước nhìn anh.

Quai hàm của thiếu niên căng cứng, cơ thể anh cũng cứng ngắt như một cục đá.

Không phải anh ấy là đang, lại đang suy nghĩ lung tung gì nữa chứ?

Xem ra sau khi tỉnh rượu anh trai đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có của mình, vẻ e thẹn trong mắt Quan Tinh Hòa đã biến mất, còn có người còn không nghĩ thoáng bằng mình, thì còn sợ cái gì?

Cô nổi lên ý muốn trêu chọc, nhẹ nhàng chọc chọc vào ngực cả anh, "Anh sẽ không phải là, không muốn chịu trách nhiệm sao?"

"Không phải." Giọng anh vội vã căng thẳng, anh ôm chặt cô vào lòng và thì thầm: "Không phải đâu."

Cô ấy là báu vật trong trái tim anh, cần được nâng niu giấu đi.

Nhưng vào lúc anh chẳng thể cho cô thứ gì, thì anh đã làm một chuyện quá đáng như vậy.

Anh nắm tay cô, giọng có chút nghẹn ngào: "Anh xin lỗi, Tinh Tinh."

Ánh nắng bên ngoài len lỏi vào bên trong.

Quan Tinh Hòa mím chặt môi, cuối cùng không kìm được mà cười “hì hì” lên một tiếng.

“Ôi chao.” Cô nhỏ giọng: “Đùa anh đấy, sao anh lại coi là thật vậy?

Đôi tay của anh đột nhiên như cứng lại.

Cô dừng lại một chút, cuối cùng giọng nói cũng mang theo một chút ngượng ngùng, "Chính là anh hôn em."

Sau đó ôm nhau ngủ cả đêm.

Hạ Chước mím môi, tầm mắt rơi trên cổ cô, anh nhẹ nhàng vuốt v3 vết đỏ trên đó.

"Có đau không?"

"Không đau." Cô lặng lẽ vòng qua ngón tay anh, "Nhưng mà, lần sau anh đừng uống nhiều rượu như vậy nữa."

"ừm, không uống nữa."

Căn nhà im lặng.

Cô nhìn đôi lông mày đang rũ xuống của thiếu niên, đột nhiên cất tiếng gọi: "Anh."

"Ừm?"

“Chúng ta là người yêu của nhau.” Trong lòng Quan Tinh Hòa cảm thấy hơi chua xót khi nghĩ đến lời xin lỗi cẩn thận của anh.

Cô nhích qua hôn lên má anh, nhẹ giọng nói: "Cho nên có hành động thân mật gì, cũng là chuyện bình thường."

Anh không cần phải cẩn thận như vậy.

Ngoài cửa sổ là tuyết trắng xóa.

Nụ hôn nhẹ như mây đó, khiến trái tim thiếu niên dịu đi, anh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, lần đầu tiên trong đời, anh trực tiếp bộc lộ nội tâm của mình như vậy.

"Tinh Tinh, anh chưa thể cho em bất cứ thứ gì."

Nếu sau này gặp được người thật sự xứng với mình, liệu cô có hối hận về mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ?

Hạ Chước mong rằng cô sẽ mãi mãi sống hạnh phúc.

Anh không muốn để cô có thể hối hận dù là nhỏ nhất.

Mắt Quan Tinh Hòa cay cay.

Thế giới của cô ấy trong sạch đơn thuần, cô ấy không bao giờ muốn đòi hỏi điều gì khác ngoài tình yêu từ anh.

Cô không biết rằng anh sẽ nghĩ nhiều như vậy.

Quan Tinh Hòa nghiêng người, nhẹ nhàng gối đầu lên vai anh và thì thầm: "Nhưng anh, anh đã giỏi hơn hẳn những người bạn cùng lứa rồi."

Phòng làm việc của anh đã có một chút danh tiếng, lợi nhuận hàng tháng gần sáu con số, cũng thường xuyên mua những món quà đắt tiền cho cô theo những các khác nhau. Tất cả mọi người trong ký túc xá đều hâm mộ với cô.

Quan Tinh Hòa cảm thấy như vậy là thỏa mãn rồi.

Hạ Chước chạm vào mái tóc bồng bềnh của cô: "Vẫn chưa đủ."

Bảo vật xinh đẹp  nên xứng với chiếc hộp tốt nhất trên thế giới này.

Cô ấy vẫn chưa hiểu được sự tàn khốc và thực tế của thế giới này.

Chỉ có tình cảm cân bằng nhau mới có được sự chúc phúc của mọi người.

~~

Khi ra khỏi "Nam Đình", trời đã về khuya rồi.

Từ Doanh vỗ vai Hạ Chước, "Cảm thấy lần này có chuyện."

Có lẽ chính là sự liều mạng của của Hạ Chước ngày hôm qua đã thay đổi cách nhìn của Lâm Dục một chút, và hứa sẽ xem kế hoạch của họ.

Bữa tiệc tối nay diễn ra tốt đẹp, Lâm Dục nghe hai người giải thích chung, thái độ của anh ấy cuối cùng cũng không ủ rũ như ngày hôm qua.

Trước khi rời đi, anh ấy nói: “Tôi sẽ để cả đội đánh giá một chút xem”.

Hạ Chước rất tự tin vào kế hoạch của mình, năm nay cậu ấy là sinh viên năm 3, điểm của cậu ấy vẫn đứng nhất khoa. Có lẽ cậu ấy có thể tốt nghiệp vào mùa hè năm sau, đến lúc đó có thể tập trung vào công việc rồi.

Tuyết rơi lặng lẽ.

Hạ Chước nói: "Cậu có dự định gì cho tương lai của phòng làm việc không?"

“Cậu cảm thấy thế nào?” Từ Doanh lấy ra một điếu thuốc, “Cậu có muốn làm một điếu không?

"Không."

Cô ấy không thích mùi khói.

Từ Doanh mỉm cười, "Lại là vì Tiểu Tinh Tinh à, ngày hôm qua thế nào?"

Anh dừng chân một chút, "Không có gì."

"Không phải chứ, quen nhau hai ba năm rồi, các người vẫn ở hai gian phòng?"

Hôm qua quả thực không phải là hai phòng, Hạ Chước nhớ lại vết đỏ trên cổ của người con gái, tai có chút nóng lên.

Anh sờ vào mũi của mình, chuyển chủ đề, "Trong trò chơi hiện tại của chúng ta, người chơi là một vấn đề."

Từ Doanh phun ra một vòng khói, "Cảm giác mới mẻ của người chơi sẽ sớm trôi qua, không nhanh chóng làm mới mẻ, sẽ không tồn tại được bao lâu."

Không có gì ngạc nhiên khi những người trong cuộc coi thường họ.

"Nếu lần hợp tác này thành công, mình muốn chuyển phòng làm việc đến Thành phố Hải."

Hạ Chước quay đầu lại, anh đang đứng ở trong màn tuyết trắng, bóng dáng mặc áo sơ mi của người thiếu niên cao gầy, thấp thoáng dáng vẻ trưởng thành.

“Cậu là vì cô ấy, đúng không?” Từ Doanh gạt thuốc lá.

Hạ Chước im lặng.

Anh muốn ở bên cạnh cô, nhưng phòng làm việc không phải của riêng anh, hơn nữa ý kiến ​​của Từ Doanh cũng rất quan trọng.

“Cũng được.” Từ Doanh lười biếng nói, “Dù sao thì mình cũng không muốn ở lại thành phố Kinh. Mình nóng lòng muốn đi càng xa căn nhà đó càng tốt.”

Hạ Chước thở phào nhẹ nhõm.

Không biết tuyết ngừng rơi từ lúc nào, trời đã khuya lắm rồi, hàng quán trên phố đều tắt đèn tối đen, chỉ có ánh đèn mờ ảo nơi góc phố.

Hạ Chước nói: "MÌnh đi mua ít đồ."

"Được, lát nữa cậu đến chỗ của cô ấy đúng không, vậy mình về khách sạn trước."

Hạ Chước nhìn bóng lưng dần biến mất, "Từ Doanh, cám ơn cậu."

Từ Oanh không quay đầu nhìn lại, giơ tay vẫy vẫy về phía sau lưng: "Không cần cảm ơn, bạn bè mà."

Những cây nhựa ruồi bên đường vẫn xanh um tươi tốt như cũ.

Trong mùa đông lạnh giá này, Hạ Chước lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị của tình bạn.

~~

Bầu trời được tô điểm bởi vầng trăng sáng.

Hạ Chước nhẹ nhàng mở cửa, một chiếc đèn ngủ nhỏ được thắp sáng trong góc phòng khách.

Căn phòng rất yên tĩnh, cô gái nhỏ nằm cuộn tròn trên ghế sô pha, đờ đẫn mở mắt ra khi nghe thấy tiếng động.

Đôi mắt cô chạm vào anh, đôi lông mày động lòng người của cô ngay lập tức cong lên.

“Anh, anh về rồi à.” Cô nhẹ nhàng vòng qua eo anh, dùng chóp mũi hít nhẹ vào cổ anh.

“Không uống rượu.” Cô hài lòng gật đầu: “Anh thật nghe lời.”

Anh mỉm cười, dịu dàng và đầy mê hoặc.

"Sao em không đi ngủ?"

Cô nghiêng đầu, "Chờ anh đó, nếu như anh lại uống rượu thì phải làm sao?"

Lòng anh mềm nhũng, anh nhẹ nhàng vuốt v3 gò má mịn màng của cô, "Đã hứa với em sẽ không uống rượu rồi."

Anh luôn giữ lời hứa với cô.

“uhh.” Cô nắm lấy tay anh, “Em nói cho anh biết, hôm nay em tải game của anh.”

Đầu ngón tay của Hạ Chước dừng lại, " Chơi vui không?"

Cô mạnh mẽ gật đầu, "Vui lắm, em nhận nuôi một con sói nhỏ, còn anh, anh có chơi không?"

Quan Tinh Hòa thực sự không thể nghĩ ra dáng vẻ chơi game của anh, nhưng anh là nhà phát triển của trò chơi, nên không chơi có vẻ không hợp lý.

"có."

Trước đó Từ Doanh đã tải xuống cho anh, buộc anh phải trải nghiệm nó một trận, nói rằng muốn anh cung cấp trải nghiệm của người dùng.

“Cho em xem đi.” Cô đưa tay về phía anh.

Hạ Chước mím môi đưa điện thoại cho cô.

"Trời ơi, bạn đã nhận nuôi một con cừu non hahaha, thật đáng yêu."

Quan Tinh Hòa cười đến cuối người, đôi mắt sáng nổi bật như ánh trăng, vô cùng động lòng người.

Hạ Chước sờ sờ mũi, "Từ Doanh nhận đó."

"Anh là cừu, em là sói, anh nói có thể kết hôn sao?"

Trái tim anh run lên dữ dội.

Kết, kết hôn?

Rõ ràng là biết cô không có ý đó, nhưng tim Hạ Chước không khỏi đập nhanh hơn.

Anh dường như nghe không được những lời này, bởi vì chỉ cần hơi chạm nhẹ một chút, thì không thể kiềm chế sinh ra ảo tưởng.

Màn đêm rất yên tĩnh, đôi mắt cô gái cong lên như vần trăng non, "Có thể không?"

Giọng anh vô cùng khàn khàn, "Chắc, chắc hẳn là có thể."

“Vậy thì em sẽ thử.” Cô cúi đầu, mái tóc dài mềm mại  rũ xuống trên vai, “Thật sự là được kìa.”

Cô đưa điện thoại cho anh, "Hôn lễ thành công rồi, sau đó em sẽ phụ trách việc săn bắn nuôi anh."

Đầu ngón tay khẽ run lên, nhịp tim lại tăng nhanh, mạnh mẽ nhanh chóng che khuất tất cả âm thanh xung quanh.

Trong đầu anh nảy ra một ý nghĩ, nếu là thật thì tốt biết bao.

Gió lạnh ngoài cửa sổ từng chút từng chút thổi vào, dòng máu dồn dập của anh phút chốc nguội lạnh.

Anh tỉnh táo trở lại.

Nhưng thật may sau này có thể đồng hành cùng cô ấy lâu dài, trong lòng chàng trai chỉ còn lại chút hụt hẫng.

Ánh mắt anh nhìn vào cổ của cô.

“Cái này, cho em.” Anh mím môi lấy trong túi ra một ống thuốc mỡ.

“Hả?” Quan Tinh Hòa sững sờ một lúc mới hiểu ý của anh.

Cô hơi đỏ mặt, "Không, không dùng đâu, cũng không phải bị thương."

Giọng anh trầm hơn một chút, "Có thể lành nhanh hơn một chút."

“Được, được thôi.” Cô nhận lấy, nhìn vẻ mặt có chút khó chịu của thiếu niên, ánh mắt có chút mất mát, “Hay là—”

Cô kéo dài giọng nói, "anh giúp em thoa đi."

Ánh mắt của hắn nhất thời tối sầm lại, một lúc sau mới đáp: "Được."

Quan Tinh Hòa ngẩng đầu lên, "bắt đầu đi."

"Có đau không?"

Quan Tinh Hòa cười gian xảo.

Lúc sáng anh đã hỏi rồi mà?

Nhưng cô vẫn nói: “Không đau đâu”.

Động tác của chàng trai cẩn thận và chậm rãi, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào cổ cô gái.

  "Tinh Tinh."

Cô cảm thấy cổ của mình hơi ngứa, hơi co rút lại, "có chuyện gì vậy?"

"Khi anh tốt nghiệp vào năm sau, anh có thể chuyển phòng làm việc ra thành phố Hải."

Hạ Chước rõ ràng cảm giác được cái cổ dưới đầu ngón tay của mình nhất thời cứng đờ.

"Sao vậy?"

Cô ấy không vui sao?

Lông miQuan Tinh Hòa khẽ run, "Anh, anh là bởi vì em sao?"

Câu hỏi thẳng thắn của cô khiến Hạ Chước sững sờ trong giây lát.

Xung quanh rất yên tĩnh.

"Đây chỉ là một phần nhỏ của lý do. Trên thực tế, thành phố Hải còn rất nhiều không gian để phát triển mặt này."

Anh có chút hối hận, hành động như vậy có gây áp lực cho cô không?

"Hơn nữa, khí hậu ở đây cũng khá tốt."

Hai tay Quan Tinh Hòa nắm chặt điện thoại, lắng nghe giọng nói không liên tục của người thiếu niên.

Cô biết rằng anh đang tìm kiếm lý do.

Đôi mắt cô dần trở nên có chút chua xót, cô chợt nhớ tới tin nhắn cô nhận được chiều nay.

"Tinh Hòa, danh sách sinh viên trao đổi đến nước M lần này, thầy đã để lại cho em một xuất, ngày mai hãy đến văn phòng của thầy để thảo luận chi tiết."

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.