Khi đông đến xuân về, những cây đào trên phố đua nhau đâm chồi nảy lộc.
Thủ tục ra nước ngoài được làm rất nhanh chóng, còn vài ngày nữa là trường đại học K sẽ khai giảng.
Tối hôm trước khi đi nước ngoài, Quan Thành Vũ và dì Ngô Nhược về nhà, còn đưa Lâm Tuyển về cùng.
Bốn người họ cùng ăn một bữa cơm chia tay. Tay nghề của Ngô Nhược rất tốt, những món bà ấy nấu đều là món mà Quan Tinh Hòa thích ăn.
Ăn xong, Quan Thành Vũ gọi cô vào phòng làm việc.
Ngay cả gió trong đêm xuân cũng trở nên tĩnh lặng.
Quan Thành Vũ nằm trên ghế, lặng lẽ nhìn con gái, "Tinh Tinh, lại đây."
Ông đẩy cho cô một tấm thẻ, "Con đi nước ngoài một mình phải tự lo cho bản thân, gặp phải chuyện gì cũng đừng sợ, nhớ phải gọi điện cho ba."
Quan Tinh Hòa ngước mắt.
Đã lâu cô không gặp ông ấy, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, cô chợt nhận ra, không biết từ lúc nào ông ấy đã có vài sợi tóc bạc trắng.
Quan Tinh Hòa cảm thấy có chút khó chịu, "Ba, bình thường ba phải chú ý tới sức khỏe của mình một chút."
Cô không biết mối quan hệ của họ trở nên xa lạ từ khi nào.
Sau trung học phổ thông? Sau đại học? Hay sau khi nhìn thấy dì Ngô Nhược?
Nhưng công bằng mà nói, ngoại trừ sự quan tâm yêu thương ra, thì ông ấy đã cho mình tất cả mọi thứ.
Có lẽ mọi thứ trên đời này đều được cân bằng.
Cô đã có được sự thiên vị ưu ái tuyệt đối của một người, và cô đột nhiên cảm thấy, mình không nên tham lam như vậy.
Tình yêu tốt đẹp như vậy, một phần là thỏa mãn rồi.
Trong đêm xuân, những con chim mệt mỏi trở về ríu rít, chúc mừng giây phút này trở về ngôi nhà của chính mình.
Nhìn mái tóc bạc phơ của Quan Thừa Ân, chợt cảm thấy bao nhiêu chuyện trong quá khứ đều nhẹ nhõm vào giây phút này.
Quan Thành Vũ ngẩng đầu nhìn con gái mình.
Khuôn mặt trẻ con pha chút ngây ngô đã dần biến mất, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cực kỳ xinh đẹp động lòng người.
Rất giống với mẹ cô khi còn trẻ.
Có lẽ biệt ly đã làm dấy lên nỗi sầu muộn, người đàn ông đã lăn lộn ở trên thương trường hơn cả nửa đời người này cuối cùng cũng bộc lộ sự yếu đuối.
Ông ấy bước đến, đặt tay lên vai cô con gái một cách cứng ngắt, rồi vỗ nhẹ.
"Sau khi con đến nước M, hãy đến thăm mẹ con."
Sau khi Lâm Ánh ly hôn, bà ấy đã ra nước ngoài, liên lạc với Quan Tinh Hòa càng ngày càng ít đi.
Cô mím môi, nhẹ gật đầu.
Đêm đó, cô đã mơ thấy rất nhiều chuyện lúc nhỏ.
Khi tỉnh lại, sắc trời vừa hừng sáng, lúc cô đi xuống lầu thì thấy Lâm Tuyển đang ngồi ở dưới lầu.
Khuôn mặt tuấn tú nhuộm màu nắng nhẹ, trông anh ấm ác khác lạ.
Quan Tinh Hòa nghe nói đầu năm anh đã tự mình mở phòng khám nha khoa, chỉ vì nhan sắc này, không biết bản thân đã thu hút được bao nhiêu khách hàng.
"Đi thôi, anh tiễn em."
Quan Tinh Hòa suy nghĩ một lúc, nhưng cũng đồng ý. Cô muốn đến Thành phố Kinh một chuyến trước, nói lời tạm biệt với Hạ Chước.
Vào mùa tựu trường, sân bay luôn đông nghịt người, Lâm Tuyển đã cùng cô kiểm tra hành lý và đưa cô đến cửa kiểm tra an ninh.
"Một mình ở bên ngoài phải cẩn thận. Anh có một người bạn là bác sĩ gia đình ở nước M. Nếu em cảm thấy không thoải mái thì có thể gọi điện thoại cho anh ấy."
"Được."
"Vậy anh đi trước đây."
Quan Tinh Hòa nhìn theo bóng lưng của anh.
Vai anh không rộng và thẳng như Hạ Chước, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác vô cùng thoải mái.
"Anh Tuyển."
Anh quay đầu lại, trong đôi mắt dịu dàng hiện lên một chút kinh ngạc.
"Có thể, giúp em chăm sóc ba một chút được không?"
Ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ lọt vào đáy mắt anh.
"Được, đừng lo lắng."
~~
Khi đến Thành phố Kinh, trời đã rất muộn.
Hai chuyến bay cách nhau không xa, Hạ Chước sợ Quan Tinh Hòa lỡ máy bay nên bảo cô ở lại sân bay đừng ra ngoài.
Sáng sớm sân bay hơi vắng, Hạ Chước đang đợi cô ở cửa ra.
"Có lạnh không?"
Mùa đông ở Thành phố Kinh vẫn chưa đi qua, ngay cả trong sân bay cũng phảng phất hơi lạnh.
“Một chút.” Quan Tinh Hòa lặng lẽ đi tới nắm tay anh.
Lòng bàn tay của thiếu niên khô ráo ấm áp, nhẹ nhàng dùng một chút lực, bao phủ toàn bộ bàn tay cô.
Cô gái nhướng mày cong mắt, "Như thế này sẽ không lạnh nữa."
Trái tim Hạ Chước như được hơi ấm ủi qua, vươn tay nhẹ nhàng vuốt v3 má cô, "Đói bụng chưa?"
“Vẫn được.” Quan Tinh Hòa dán sát vào, chớp chớp đôi mắt to trong veo, “Hay là anh cho em cắn một miếng đi.”
Tia sáng trong mắt cô giống như sao băng rơi xuống, nó đột nhiên đáp xuống trái tim của Hạ Chước, đốt cho vành tai anh nóng bừng lên.
Vào lúc nửa đêm sân bay rất yên tĩnh, yết hầu của anh cuộn lên cuộn xuống cách thô bạo, anh cúi đầu xuống áp vào môi cô gái.
Vào đêm mùa xuân, hương thơm nhẹ của cây dành dành lặng lẽ thổi đến.
Trong bao nhiêu mộng đẹp mơ hồ của tuổi trẻ, Hạ Chước chìm đắm trong hương thơm như vậy, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Có lẽ là do sắp chia tay, tâm lý không nỡ ngày càng lớn khiến Hạ Chước quyết định phóng túng một lần, anh ôm cô, hôn cô thật sâu.
Quan Tinh Hòa đặt một tay lên eo anh, chợt nhớ tới đêm say xỉn đó, sau lưng là thềm đá lạnh lẽo, nụ hôn của anh nóng bỏng và điên cuồng như vậy.
Nhưng hôm nay, anh ấy rất tỉnh táo.
Không khí xung quanh rõ ràng là khô và lạnh, nhưng một cảm giác khô khốc không thể giải thích được lại hiện lên.
Không biết qua bao lâu, Hạ Chước nhẹ nhàng thả cô ra.
Hai má cô gái vừa áp vào ngực anh, đôi mắt hạnh to tròn như nhuốm màu xuân, còn có chút tia nước.
Xung quanh cực kì yên tĩnh.
Quan Tinh Hòa dường như có thể nghe thấy nhịp tim đang run rẩy điên cuồng trong lồ ng ngực của người thiếu niên, nỗi buồn chia tay dường như giảm bớt bởi nụ hôn rực lửa này, cô hơi cong khóe môi: "Đây là cái gì vậy?"
Cô đang nói đến chiếc vali nhỏ dưới chân của Hạ Chước.
"Anh đã mua một số đồ ăn nhẹ cho em, còn có găng tay và khăn quàng cổ."
"Cám ơn anh."
Thời gian rất nhanh, còn không rời đi thì có thể sẽ không kịp nữa.
Hạ Chước đưa cho cô một cái hộp giữ nhiệt, "Cái này cho em ăn trên máy bay."
Anh biết rằng cô không thích các bữa ăn trên máy bay.
“Được.” Cô ngoan ngoãn ôm hộp giữ nhiệt, trên đôi má xinh xắn có hai lúm đồng tiền nhỏ, “Anh, em sẽ nhớ anh.”
"Ừm."
"Một năm trôi qua rất nhanh, hơn nữa em có thể trở về vào kỳ nghỉ."
Hạ Chước nắm chặt tay, giọng nói có chút khàn khàn, "Được."
"Vậy em đi nhé?"
Hai ba người bước qua, cô vào cửa kiểm tra an ninh, bóng dáng gầy gò dần biến mất khỏi tầm mắt.
Hạ Chước nhìn ra ngoài cửa sổ màn đêm đen đang âm thầm lan tỏa.
Vầng trăng sáng vẫn ở trên không trung.
Rất sáng, nhưng cũng rất xa.
~~
Hai giờ sáng, máy bay từ từ bay lên trời.
Ánh sáng mờ ảo và bóng tối trên mặt đất dần dần tụ lại thành một điểm nhỏ, cả thành phố Kinh khổng lồ dường như đã trở thành một tấc vuông.
Suất ăn trên máy bay được phân phát theo thời gian của nước đến, không lâu sau khi máy bay cất cánh, tiếp viên hàng không đã lần lượt đến hỏi thăm về suất ăn mong muốn.
"Cô Quan, có cần tôi giúp cô làm nóng một chút không?"
Quan Tinh Hòa đang cúi xuống để mở hộp giữ nhiệt, vẫn chưa xem kỹ những thứ bên trong, cô đã sững sờ một giây và gật đầu.
Tiếng máy bay gầm rú khiến tai người ta nhức nhối.
Sau vài phút, tiếp viên hàng không đã quay lại.
Cô ấy chăm chỉ đặt khăn trải bàn cho Quan Tinh Hòa mới dọn bữa ăn vừa được hâm nóng lại.
Mùi thơm bay đến.
Sườn xào chua ngọt, cháo cá, bắp cải bào sợi, thịt bò luộc, đều là những món Quan Tinh Hòa thích ăn nhất vào ngày thường.
Không biết có phải hơi nóng phả vào mắt không, mà khiến mắt cô cay cay.
Cô gần như sợ nước mắt mình rơi xuống như vậy, nên vội cúi đầu, vội uống một ngụm cháo cá để che đậy.
Đó là hương vị trong ký ức của cô ấy.
Quan Tinh Hòa sụt sịt, đột nhiên hy vọng rằng năm nay sẽ trôi qua nhanh chóng.
Chưa bao giờ cô lại háo hức ở bên cạnh anh như thời khác này.
Cho đến sau khi máy bay hạ cánh, cô vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng chán nản.
Múi giờ ở nước M chênh lệch hơn mười tiếng, giờ đang là giữa trưa.
Quan Tinh Hòa đẩy hành lý, nhìn thấy ai đó cầm một tấm biển lớn sáng sủa ở lối ra.
"Quan Tinh Hòa"
Cô hơi khó hiểu, nhà trường chưa hề đề cập đến việc sẽ sắp xếp người đến đón cô ở sân bay.
Người đó có vẻ là một người Trung Quốc bản địa, nói tiếng Trung thành thạo, "Cô có phải là Quan Tinh Hòa không?"
"Đúng vậy."
“Anh Hạ nhờ tôi đến đón cô.” Anh ấy cầm hành lý của cô qua, “Tôi giúp cô xách nó.”
Cô sững sờ, không ngờ bước chân đầu tiên ở đất nước xa lạ lại suôn sẻ như vậy.
Một chiếc xe địa hình rất rộng rãi đến đón cô.
"Tôi tên là Ngô Dạng, gọi tôi là Sam là được. Căn nhà cô thuê cũng là của chúng tôi. Tôi di dân đến đây từ khi còn nhỏ, rất quen thuộc với nơi này. Nếu có bất cứ vấn đề gì thắc mắc cứ liên hệ với tôi là được."
Về đến căn hộ, Ngô Dạng giúp cô chuyển hành lý đi vào.
Quan Tinh Hòa nhìn thấy anh ấy bận trước bận sau, cũng đưa tay cầm chiếc vali nhỏ.
"Ồ không, anh Hạ đặc biệt dặn dò tăng thêm việc chuyển hành lý. Nếu cô chuyển thì tôi sẽ cầm số tiền đó cũng không thoải mái."
Quan Tinh Hòa đã phải chào thua.
Động tác của Ngô Dạng rất nhanh, trong thời gian ngắn đã chuyển hết hành lý.
“Hết bao nhiêu tiền?” Quan Tinh Hòa lấy ví ra.
"Không cần đâu, Anh Hạ đã đưa cho tôi rồi."
"Còn tiền boa thì sao?"
“Cũng đưa cho tôi rồi.” Anh ấy tùy tiện lau mồ hôi, “Cô vừa xuống máy bay, đi nghỉ ngơi cho tốt trước, đây là WeChat của tôi, có vấn đề gì cứ nói với tôi là được, ồ còn nữa, những thứ món đồ cần thiết hàng ngày trong hành lý ở cửa là Anh Hạ nhờ tôi mua cho cô, tiền anh ấy cũng trả rồi, những bông hoa trên bệ cửa sổ tốn rất nhiều công sức của tôi, khi có thời gian cô chăm sóc một chút. "
Hạ Chước dường như đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa.
Căn nhà rất yên tĩnh, ánh nắng buổi chiều đặc biệt ấm áp, từng chút từng chút chiếu vào căn hộ rộng rãi.
Quan Tinh Hòa bước đến và mở hộp các-tông ở cửa.
Một hộp đầy đủ, máy sấy tóc, ấm đun nước, máy pha cà phê, đều là nhãn hiệu mà Quan Tinh Hòa quen dùng, thậm chí, chiếc chăn mát mỏng mỏng kia cũng là màu sắc thường ngày cô yêu thích nhất.
Mũi cô hơi cay cay, cô đứng dậy cất từng đồ dùng này vào phòng.
Điện thoại rung lên hai lần, là tin nhắn của Hạ Chước gửi đến.
"Đến nhà chưa?"
Quan Tinh Hòa hít một hơi.
"đến nơi rồi"
Ngón tay của Quan Tinh Hòa hơi dừng lại, cô biết bây giờ là ba giờ sáng theo giờ Trung Quốc.
Ở quốc gia M đang là một buổi trưa nắng, trên ban công trồng nhiều hoa thủy tiên, những cánh hoa trắng muốt lặng lẽ nở.
Ấm đun nước trong bếp khẽ vang ong ong.
Quan Tinh Hòa ảo tưởng rằng mình vẫn đang sống ở thành phố Hải, vẫn ở trong căn hộ chỉ có hai người kia.
Cô cảm thấy đầu ngón tay run lên, khóe mắt chợt ươn ướt khi nhìn thấy tin nhắn Hạ Chước trả lời.
Cô cụp mắt xuống, nhẹ nhàng gõ một dòng chữ.
"Đợi em tốt nghiệp, chúng ta ra mắt ba mẹ nhé."
Sau một thời gian rất lâu, bên kia trả lời: "Được"
~~
Từ Doanh phát hiện ra rằng khoảng thời gian gần đây Hạ Chước đã làm việc như một kẻ điên.
Ban đầu anh chỉ cho rằng Hạ Chước bận với luận văn tốt nghiệp, nhưng không ngờ lại bận rộn luôn khi ở studio.
"Cậu không có bệnh chứ? Không phải là muốn tốt nghiệp sớm sao?"
Bàn phím kêu tanh tách không ngừng, Hạ Chước trầm giọng nói: "Đề tài tốt nghiệp sớm đã viết xong rồi."
“Mẹ kiếp, dựa vào cái gì mà, đều là học đại học Kinh, mà mình và cậu lại khác xa nhau đến vậy.” Vẻ mặt anh buồn bực nhìn bài tập mấy ngày trước, “Đến cả bài tập về nhà mình còn chưa làm.”
"Gửi cho cậu rồi đấy, năm ngoái mình đã tham gia khóa học này, đây là những mã trước đây, cậu có thể xem qua."
Từ Doanh vui mừng đến mức tắt máy bụp một tiếng, "Anh em tốt."
Anh đang định đi ra ngoài hút một điếu thuốc, liếc mắt nhìn thấy quầng thâm màu xanh đen dưới mắt Hạ Chước, giọng nói của anh trầm xuống một chút, "Mình đã nói cậu đừng liều mạng như thế vậy, bình thường phải nghỉ ngơi thật tốt."
"Không sao."
Từ nãy đến giờ, một mặt thì đang nói chuyện với Từ Doanh, nhưng động tác của tay anh không hề dừng lại, giống như không muốn lãng phí dù chỉ một giây.
“Này.” Từ Doanh thở dài, “Mình nghĩ từ khi cô ấy ra nước ngoài, thế giới của cậu chỉ còn lại công việc, thú vui tiêu khiển duy nhất chính là gọi video cho cô ấy.”
"Mình cảm thấy, sức khỏe vẫn là hàng đầu, mà bây giờ số tiền chúng ta kiếm được cũng đủ tiêu rồi. trò chơi mới được trù bị thì từ từ làm, mình cảm thấy được có khả năng sẽ hot."
Ngón tay của Hạ Chước dừng một chút, tiếng bàn phím lại vang lên.
Vẫn chưa đủ.
Anh nghĩ đến đoạn tin nhắn khiến anh rạo rực đến không thể ngủ được mấy ngày đêm.
gặp cha mẹ ...
Điều đó có nghĩa là kết hôn phải không?
Chỉ cần nghĩ đến hai từ "kết hôn", tim Hạ Chước bất giác run lên.
Gia đình họ Quan đã giàu có từ mấy đời nay, và Quan Tinh Hòa sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, được ưu ái từ nhỏ.
Anh biết những thành tựu nho nhỏ mà anh đạt được bây giờ chẳng là gì trong mắt chú Quan.
Vì vậy, anh phải chạy đua với thời gian, nắm bắt mọi cơ hội, phấn đấu để trở thành người xứng đáng hơn với cô ấy.
Mùa đông bên ngoài cửa sổ không biết đã rời đi từ lúc nào, và mùa xuân cuối cùng đã đến.
Từ Doanh vỗ vai anh.
Nhiều khi, anh thực sự khâm phục Hạ Chước, cậu ấy luôn biết mình muốn gì, kiên định và chăm chỉ, giống như một đóa hoa hướng dương đang phát triển lớn mạnh, luôn hướng về phía có ánh sáng.
~
Mùa hè chưa qua đi, Hạ Chước đã tốt nghiệp rồi.
Vào ngày lễ tốt nghiệp, tất cả mọi người trong ký túc xá đều đến dự lễ tốt nghiệp của anh với tư cách là người thân và bạn bè.
"Lão Hạ, đợi tôi tốt nghiệp, công ty của cậu có thể nhận tôi vào làm không?"
Sinh viên tốt nghiệp của Thành phố Kinh luôn là những nhân tài mà các công ty Internet hàng đầu đang cạnh tranh.
Hạ Chước nói: "Được."
Từ Doanh đứng bên cạnh tranh cướp chụp ảnh chung với Hạ Chước: "Để mình chụp ảnh chung với sinh viên tốt nghiệp xuất sắc của chúng ta."
"Ơ, mình cũng muốn."
Có một sự hỗn loạn tại hiện trường.
Khán phòng chật cứng, anh nhìn người bạn cùng phòng đang chen lấn xô đẩy mà ngón tay khẽ run.
Giữa mùa hè, ve sầu kêu không dứt, nhưng trong khán phòng náo nhiệt, chỉ một cái liếc mắt anh đã nhìn thấy cô.
Cô đang mặc những chiếc áo sơmi tay dài màu trắng không hợp thời tiết, một đôi mắt như phát ra ánh sáng mùa hạ, có nét đẹp động lòng người.
Dường như mọi âm thanh đang dần xa rời tai anh.
Hạ Chước thậm chí còn tự hỏi liệu mình có bị ảo giác hay không.
Có phải vì bản thân, đã quá nhớ cô ấy?
Nhưng cô chậm rãi đi tới, đứng trước mặt anh, đôi mắt hạnh vẫn như vầng trăng non.
Ngay cả giọng nói cũng ngọt ngào như trong mơ.
"anh."
"Em ..." Đồng tử của anh nhíu chặt, "Sao em lại ở đây?"
Cô chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một tia vui đùa, "Em len lén trở về, không phải anh tốt nghiệp sao?"
Cô bỗng nhiên sà vào lòng anh, "Tốt nghiệp vui vẻ."
"Anh."
Xung quanh có tiếng hò hét, Hạ Chước sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại, ngón tay run lên, ôm thật chặt lấy cô.
"Ừm."
Có em, anh mới vui vẻ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.