Khi đông đến xuân về, những cây đào trên phố đua nhau đâm chồi nảy lộc.
Thủ tục ra nước ngoài được làm rất nhanh chóng, còn vài ngày nữa là trường đại học K sẽ khai giảng.
Tối hôm trước khi đi nước ngoài, Quan Thành Vũ và dì Ngô Nhược về nhà, còn đưa Lâm Tuyển về cùng.
Bốn người họ cùng ăn một bữa cơm chia tay. Tay nghề của Ngô Nhược rất tốt, những món bà ấy nấu đều là món mà Quan Tinh Hòa thích ăn.
Ăn xong, Quan Thành Vũ gọi cô vào phòng làm việc.
Ngay cả gió trong đêm xuân cũng trở nên tĩnh lặng.
Quan Thành Vũ nằm trên ghế, lặng lẽ nhìn con gái, "Tinh Tinh, lại đây."
Ông đẩy cho cô một tấm thẻ, "Con đi nước ngoài một mình phải tự lo cho bản thân, gặp phải chuyện gì cũng đừng sợ, nhớ phải gọi điện cho ba."
Quan Tinh Hòa ngước mắt.
Đã lâu cô không gặp ông ấy, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, cô chợt nhận ra, không biết từ lúc nào ông ấy đã có vài sợi tóc bạc trắng.
Quan Tinh Hòa cảm thấy có chút khó chịu, "Ba, bình thường ba phải chú ý tới sức khỏe của mình một chút."
Cô không biết mối quan hệ của họ trở nên xa lạ từ khi nào.
Sau trung học phổ thông? Sau đại học? Hay sau khi nhìn thấy dì Ngô Nhược?
Nhưng công bằng mà nói, ngoại trừ sự quan tâm yêu thương ra, thì ông ấy đã cho mình tất cả mọi thứ.
Có lẽ mọi thứ trên đời này đều được cân bằng.
Cô đã có được sự thiên vị ưu ái tuyệt đối của một người, và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-cham-den-kho-phan-nam-lang-nhat-biet/2724209/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.