🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tô Hân ngẩn người vài giây, có vẻ không ngờ mình lại bị từ chối thẳng thừng đến vậy.

Nhưng cô nhanh chóng mỉm cười: “Không sao, lần sau vẫn còn cơ hội.”

Sự tương tác giữa hai người tất nhiên không thể qua mắt được Tiết Tĩnh – người luôn dỏng tai nghe ngóng. Cô liền cập nhật ngay tình hình trong nhóm chat, nơi mọi người đang bàn tán sôi nổi.

[Hóa ra vẫn chưa đến với nhau à? Nhìn anh ấy chẳng có vẻ gì là thích Tô Hàm cả.]

[Vậy cậu thử xem sao. Ai ngồi gần thì giúp tớ xin WeChat nhé?]

Người nhắn tin là Trương Duệ từ phòng bên cạnh. Cô ấy đang ngồi phía sau vẫy tay đầy hứng khởi về phía này.

Tiết Tĩnh nhắn lại: [Tuế Tuế ngồi gần đấy, nhờ cậu ấy giúp cũng được.]

Nhắn xong cô liền chạm vào khuỷu tay Thời Tuế.

“Tớ á?” Thời Tuế chỉ vào mình.

“Ừ, Duy Duy nhờ cậu giúp đấy.”

“Tớ…” Thời Tuế không giỏi từ chối người khác. Suy nghĩ một hồi rồi cô vẫn lắc đầu.

Yến Thính Lễ rất coi trọng sự riêng tư.

Nếu cô thực sự giúp xin WeChat thì anh chắc chắn sẽ không vui.

Mà một khi anh không vui, người chịu trận vẫn là cô.

Thấy Thời Tuế có vẻ khó xử, đoán là cô ngại nên Tiết Tĩnh cũng không bận tâm: “Không sao, lát nữa tớ xin giúp vậy.”

Thời Tuế ậm ừ xin lỗi.

Tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, cô mở sách ra nhưng chẳng đọc được chữ nào.

Cô không cố tình giả vờ không quen Yến Thính Lễ trước mặt bạn cùng phòng.

Do đến giờ cô vẫn không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa mình và anh là thế nào.

Khi ở bên nhau, điều họ làm nhiều nhất chính là chuyện ấy. Làm lúc ở nhà họ Yến khi người lớn không có nhà, và lúc ở căn hộ khi xe cộ tấp nập qua lại ngoài cửa kính. 

Cô từng nghĩ anh dịu dàng lịch sự như vẻ ngoài.

Nhưng đó chỉ là lúc đầu khi anh còn chịu giả vờ mà thôi.

Yến Thính Lễ thực sự là một người cực kỳ mạnh mẽ và hung hãn. Anh luôn làm những chuyện khiến cô xấu hổ đến phát khóc.

Gần đây mọi chuyện càng trở nên dữ dội hơn. Anh giống như một tấm lưới kín mít, mỗi khi chỉ có hai người không khí xung quanh đều ngập tràn sự nóng bỏng và đậm đặc của d.ục v.ọng.

Đáng lẽ mọi chuyện bắt đầu một cách vô cùng kỳ lạ.  

Sau buổi tiệc tốt nghiệp cấp ba tại nhà họ Yến, trong phòng của cô. Bố mẹ Yến Thính Lễ không có nhà, cả hai đều đắm chìm trong cơn say rượu.  

Đêm đó thậm chí họ còn chưa đi đến bước cuối cùng vì không có bao cao su.  

Nhưng anh đã cắn khắp người cô.  

Thời Tuế thậm chí chưa từng nghĩ sẽ có lần sau.  

Cho đến ngày hôm sau, Yến Thính Lễ chặn cô ở cầu thang: “Anh đã mua bao cao su rồi.”  

Thời Tuế đứng nguyên tại chỗ không biết phải phản ứng thế nào.  

Yến Thính Lễ đợi vài giây rồi thẳng thắn nói:  

“Anh muốn làm tình với em. Em có muốn không?”  

Thời Tuế đỏ mặt đến mức tưởng chừng như sắp bốc cháy.  

Cô ấp úng nói “Em sẽ suy nghĩ” rồi vội vã bỏ chạy.  

Nhưng ngay tối hôm đó, cô đã hôn Yến Thính Lễ ở đầu cầu thang tầng ba.  

Mọi chuyện đều xảy ra một cách tự nhiên.  

Lúc đó, Yến Thính Lễ trong mắt Thời Tuế là một học sinh ưu tú sáng sủa. Cô hoàn toàn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn tì.nh d.ục tự nhiên của anh.  

Thời Tuế rất rõ khoảng cách giữa họ.  

Yến Thính Lễ xuất thân danh giá, là niềm tự hào mà bố mẹ anh kỳ vọng.  

Dù bố cô và bác Yến là bạn cũ thời đại học nhưng giữa hai gia đình vẫn tồn tại một khoảng cách tự nhiên.

Hai người đều ngầm hiểu và giả vờ không quen biết. Mối quan hệ bí mật này sẽ kết thúc theo thời gian – ít nhất là Thời Tuế nghĩ vậy.

Cô không phải chưa từng nghĩ đến việc chủ động chấm dứt, đặc biệt là khi tính cách xấu xa của Yến Thính Lễ dần lộ rõ.

Nhưng chỉ cần những cảm xúc nhỏ nhoi đó xuất hiện, Yến Thính Lễ sẽ lập tức nhận ra.  

Anh luôn có cách khiến cô không dám nói ra.

Giờ đây xung quanh cô dần dần bị bao phủ bởi tấm lưới vô hình mà Yến Thính Lễ đã giăng ra, từng chút một siết chặt.  

Giống như buổi học tự chọn “tình cờ gặp gỡ” này vậy.

Cả buổi học Thời Tuế đều mơ màng.

Khi giáo sư hứng khởi gọi ngẫu nhiên học sinh trả lời câu hỏi, cô bị gọi đến hai lần mới phản ứng lại.

Câu hỏi liên quan đến nội dung buổi trước nhưng trước đó Thời Tuế cũng chẳng nghe được bao nhiêu. Cô ấp úng mãi mà không trả lời được.

Cô liếc nhìn bạn cùng phòng cầu cứu nhưng chỉ thấy hai đôi mắt ngây thơ đờ đẫn.  

“…”

Cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng lật sách. Ngón tay thon dài của chàng trai khẽ gõ lên trang giấy.  

Yến Thính Lễ không hề chú ý nghe giảng – thậm chí anh còn làm hai việc cùng một lúc là đang xem tài liệu trên máy tính bảng.

Thời Tuế cúi đầu, không nhìn gợi ý anh đưa.  

Yến Thính Lễ khẽ cười nhạt, “bụp” một tiếng đóng sách lại, không thèm liếc nhìn thêm lần nào nữa.

Thời Tuế gặp tình huống khó xử không lớn không nhỏ, còn bị giáo sư nhắc nhở vài câu. Cô đành ngượng ngùng ngồi xuống.

Ánh mắt liếc về phía Yến Thính Lễ.  

Anh không có phản ứng gì, toàn thân toát lên vẻ lạnh lùng.

Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên.

Thời Tuế nhận được ánh mắt ra hiệu của Tiết Tĩnh liền dời sang chỗ trống bên cạnh. Cô bạn lập tức lao đến trước mặt Yến Thính Lễ, lắc lắc điện thoại: “Bạn học, bạn mình muốn làm quen với cậu, mình xin WeChat được không?”

Tô Hân vẫn chưa đi, nhíu mày tỏ vẻ tò mò.

Yến Thính Lễ cất máy tính bảng vào túi, ngẩng đầu lên. Đôi mắt màu hổ phách nhạt của anh càng làm tăng thêm vẻ xa cách: “Bạn nào?” Ánh mắt dời sang Thời Tuế đang thu người lại, “Cô ấy à?”

Hả?

Thời Tuế bị gọi tên liền ngẩng đầu lên.

“À không phải,” Tiết Tĩnh chỉ về phía khác, “Là cô gái đằng kia, tên cô ấy là Trương Duệ…”  

Không hiểu sao khi nói chuyện với Yến Thính Lễ, cô cảm thấy một luồng khí lạnh nên giọng nói cũng nhỏ dần.

“Sao cô không xin giúp đi.”

Tiết Tĩnh: …Hả?  

Cô theo ánh mắt Yến Thính Lễ nhìn qua mới hiểu anh đang hỏi Thời Tuế.

“Cô ngồi gần tôi nhất, sao cô không giúp bạn mình xin WeChat?” Yến Thính Lễ hỏi một cách tùy ý.

Thời Tuế đứng như trời trồng, không hiểu anh đột nhiên phát điên vì cái gì – thật sự cho rằng anh lại không vui.

“Cô ấy hơi nhút nhát, ngại tiếp xúc với con trai,” Tiết Tĩnh vội vàng giải vây, “Nên cho mình xin WeChat đi mà.”

Khóe miệng Yến Thính Lễ khẽ nhếch, Thời Tuế lặng lẽ quay mặt đi.

Vài giây sau.  

Yến Thính Lễ đọc một dãy số, nói với Tiết Tĩnh: “Bảo bạn cô thêm số này.”

“Trời ạ tớ vẫn không tin nổi Duệ Duệ lại dễ dàng thêm được Yến Thính Lễ như vậy?!” Trên đường về, Tiết Tĩnh vẫn không thể tin nổi.

Trong nhóm chat, Trương Duệ đang nhắn tin: [Ahhh thật sự đã được chấp nhận rồi!]

Tiết Tĩnh: “Chết tiệt, biết thế tớ cũng xin luôn!”

Thời Tuế đi bên cạnh, trên màn hình điện thoại vừa bị cô tắt là tin nhắn Yến Thính Lễ gửi đến.

Không có chữ nào khác, chỉ là vị trí cách cổng trường hai trăm mét.

Thời Tuế thở dài, cẩn thận nói: “Cái này… tớ—”  

Lâm An Nhiên đoán ra: “Lại về nhà hả?”

Thời Tuế gật đầu.  

Tiết Tĩnh thở dài: “Chưa thấy ai ngoan như cậu, tuần nào cũng đều đặn về nhà.”  

“Ừ nhỉ. Nhìn mặt cậu cũng chẳng muốn về lắm, thôi đừng về nữa. Lớn rồi chắc bố mẹ cậu cũng không nói gì đâu.”

Thời Tuế ấp úng: “…Lần sau vậy, lần này đã hứa rồi.”

Chia tay bạn cùng phòng, Thời Tuế một mình đi về phía cổng trường.

Mở điện thoại.  

Trên giao diện WeChat, avatar Yến Thính Lễ nằm ở trên cùng.

Mỗi lần Thời Tuế kéo xuống thì anh lại đẩy lên. Nhiều lần như vậy, cô cũng lười động vào nữa.

Xe của Yến Thính Lễ đỗ ở ngã tư phía trước. Anh không có vẻ hào nhoáng của công tử nhà giàu, cũng không mấy quan tâm đến những thứ phù phiếm nên chỉ lái một chiếc xe đen không mấy nổi bật.

Thời Tuế mở cửa xe, bước lên.  

Yến Thính Lễ không nhìn cô, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại.

Cô liếc nhìn, đó là giao diện chat trên WeChat.

Một lúc lâu Yến Thính Lễ vẫn chưa khởi động xe, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình trả lời tin nhắn.

Thời Tuế thắt dây an toàn xong nhìn chằm chằm vào mũi giày. Vài giây sau: 

“Phải chat ngay bây giờ sao?”  

“Em gấp lắm à?”  

Thời Tuế lập tức không muốn nói nữa.

Đột nhiên Yến Thính Lễ đánh tay lái khiến chiếc xe lao vút đi, Thời Tuế giật mình: “Yến Thính Lễ, chậm lại chút!”

Người này tính khí thất thường, lúc nắng lúc mưa. Đúng là đồ xấu xa!

Ngay lúc đó chuông điện thoại của Yến Thính Lễ vang lên.  

“Để bên tai anh.”

Thời Tuế trừng mắt nhìn anh vài giây rồi mới cầm điện thoại lên, màn hình hiển thị người gọi là Giáo sư Tô.

Yến Thính Lễ năm nay đã vào nhóm dự án hàng đầu của khoa do giáo sư Tô Diệp dạy.  

Điện thoại kết nối, Thời Tuế im lặng đưa điện thoại đến bên tai anh.

Động tác này cô làm rất thành thạo.  

Yến Thính Lễ khi đang làm việc khác thường không kiên nhẫn nghe điện thoại.

Việc khác đó có thể là lái xe, có thể là đọc sách, cũng có thể là cô.

Những lúc đó anh không muốn nghe điện thoại nhưng mỗi khi chuông reo cô lại cảm thấy bất an. Vội vàng với lấy điện thoại của anh thì cô lại bị đẩy mạnh vài cái và phải tuân theo lệnh của anh: “Để bên tai anh.”

“Vâng thầy Tô.”  

Tâm trí bị kéo về bởi giọng nói của Yến Thính Lễ, Thời Tuế dùng tóc che đi vành tai đang ửng đỏ.

“Thầy khách sáo rồi.” Anh xoay vô lăng mặt không chút biểu cảm, “Đúng là trùng hợp, em cũng vừa chọn môn này.”

Không biết nói gì, lại còn nhắc đến Tô Hàm, Thời Tuế khẽ chớp mắt.

Yến Thính Lễ nói: “Vâng, hôm nay không được rồi.”  

“Chủ nhật ạ.”  

“Là bố em hẹn với thầy sao?”  

“Vâng, ông ấy chưa nói với em.”

Lại đáp vài câu, Yến Thính Lễ bảo cô cúp máy. Anh nhíu mày toát lên vẻ lạnh lùng.

Cuộc gọi vừa rồi Thời Tuế nghe lõm được vài câu. Tô Hàm là con gái giáo sư Tô, mẹ cô ấy thương con nên làm đồ ăn vặt cho cô ấy nhờ giáo sư Tô mang đến nhưng giáo sư Tô bận nên nhờ Yến Thính Lễ tiện đường mang giúp.

Còn chủ nhật Yến Thính Lễ có hẹn gì với họ thì Thời Tuế không biết.

Cô đặt điện thoại về chỗ cũ, không hỏi gì thêm.

Căn hộ của Yến Thính Lễ nằm trong khu chung cư cao cấp cách hai dãy phố.

Một căn hộ rộng nhìn ra sông, mỗi tấc đất đều đáng giá như vàng. Thời Tuế đã gần một tháng không đến đây, vừa mở cửa ra hơi lạnh lẽo phả vào mặt.

Thời Tuế nghi ngờ Yến Thính Lễ cũng không đến đây, không thì sao gói đồ ăn vặt cô bóc dở từ lần trước vẫn còn trên sofa.

Cánh cửa đóng sập lại phía sau.

*Bản dịch của Dreamyhours, chỉ đăng trên WordPres. Đọc nơi khác là ăn cắp

Hoàng hôn buông xuống để lại trong phòng một thứ ánh sáng mờ ảo. Thời Tuế vừa đứng vững thì Yến Thính Lễ đã bắt đầu hôn lên cổ cô.

Anh quá cao, mỗi lần hôn cô đều phải khom lưng, cúi cổ.

Cô né tránh, anh liền đuổi theo.

Hút lấy, nuốt lấy, như thể đang khát khô cả người.

Lưỡi anh đưa quá sâu. Thời Tuế bị hôn đến mắt đỏ hoe, ú ớ không thành tiếng.

Yến Thính Lễ dừng lại một chút, trong khoảnh khắc đó, Thời Tuế vội đẩy anh ra và theo bản năng chạy đi.

Cũng không rõ tại sao lại chạy, có lẽ chỉ là bản năng sinh tồn.

Nhưng hành động này khiến Yến Thính Lễ không thích.

Tâm trạng hôm nay của anh vốn đã không tốt, điều này Thời Tuế chỉ nhận ra sau khi ngồi lên người anh với hai chân dang rộng.

Đặc biệt là khi bị anh ấn mạnh xuống không chút nương tay, phát ra tiếng rên nghẹn ngào thì cô mới nhận ra đây là một hình phạt.

Chân mày Yến Thính Lễ được giãn ra trong khoảnh khắc đó.

Những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng lướt từ lông mày nhíu chặt của cô đến đôi môi cắn chặt, “Sướng không?”

Cô không nói gì.

Yến Thính Lễ lạnh mặt, ngón cái ấn lên môi cô: “Chỗ này cứng như thế.”

“Nhưng sao dưới này lại mềm như vậy?”

Thời Tuế lại bắt đầu rơi nước mắt, có chút ý đồ giả vờ đáng thương.

Cô không dám chống cự vì sợ sẽ bị tổn thương. Còn có đủ lời nói đến hành động cùng âm thanh khiến cô phải đỏ mặt.

Đáng ghét là cô sẽ rất hưng phấn, Yến Thính Lễ cũng vậy.

Khác biệt là Yến Thính Lễ tỉnh táo hơn cô, đôi mắt đen từ trên nhìn xuống khống chế cô.

Anh cũng rất sướng, điều này rất rõ ràng.

Yết hầu khẽ chuyển động, ngực phập phồng phát ra tiếng thở gấp khàn khàn khác hẳn vẻ ngoài chỉn chu thường ngày, gần như là mất hết bình tĩnh.

Thời Tuế thực sự cho rằng Yến Thính Lễ nguyện duy trì mối quan hệ này suốt hai năm là vì làm tình với cô rất sướng.

Thực ra cô muốn nói rằng bỏ qua sự thật là anh có bệnh thì anh cũng rất dễ cưỡi.

Cho đến khi điện thoại của Yến Thính Lễ vứt trên sofa sáng lên, màn hình hiển thị tin nhắn từ Trương Duệ.

Yến Thính Lễ mở khóa màn hình ném điện thoại trước mặt cô.
Thời Tuế liền thấy đoạn chat ngắn, là lời giới thiệu của Trương Duệ.

Trương Duệ vốn dạn dĩ nên gặp người hợp mắt sẽ chủ động vì thế cô có cả một bể cá.

Nhưng đây vẫn là tin nhắn đầu tiên trong khung chat, xem ra lúc trên xe người nói chuyện với Yến Thính Lễ không phải là cô ấy.

“Muốn anh trả lời thế nào?”

Thời Tuế đầu óc rối bời, nói cách khác là chỉ chăm chăm vào cảm giác thỏa mãn: “Em không biết…”

Cô lơ đãng, cũng chẳng quan tâm.

Yến Thính Lễ lặng lẽ nhìn cô, đột nhiên đôi mắt hiện lên một tầng sương lạnh âm u.

Chậm rãi mở miệng: “Không biết?”

“Không biết ai là người làm nước chảy đầy sofa hay không biết ai là người vặn vẹo trên người anh?”

“Nói với cô ấy đi, Tuế Tuế.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.