24
Ta chỉ mang theo một bộ y phục Trung Nguyên, sau khi khỏi bệnh, Đoạn Tước mang đi giặt sạch, vì thế lúc này ta chỉ có thể mặc phục sức của Lặc tộc.
Màu đỏ rực mặc lên thân thể con ma bệnh như ta, có chút chẳng ra gì.
“Điện hạ rất đẹp.” Đoạn Tước nói.
Ta cười một tiếng, “Đôi mắt này của ngươi, luôn có thể nhìn thấu được tâm tư của ta.”
“Nhưng cái miệng này của ngươi...” Đoạn Tước vừa định mở miệng, lại bị ta cắt ngang, “Lúc nên ngậm lại, thì phải ngậm lại.”
Đoạn Tước sửng sốt một chút, sau đó ùm một tiếng quỳ xuống.
“A Vân Hách quả thật coi trọng đồng minh như ta.” Ta ngồi xổm xuống, nhẹ giọng tiếp tục nói, “Bằng không, hắn sẽ không chạy ba mươi dặm trong đêm để trở về thăm ta.”
“Ngươi thăm dò rất thành công.”
Ngón tay ta chạm nhẹ vào khóe môi nàng ta.
“Nhưng Đoạn Tước, nếu sói nhỏ của ta bởi vì cái miệng này của ngươi, trên đường đi bị tính kế gì đó, ngươi nói xem... ta có thể làm gì ngươi mới tốt đây?”
“Điện hạ...” Đoạn Tước không dám nhìn ta, dập đầu một cái.
“Rốt cuộc cái nào mới là thật đây? Tiểu Tước nhi, ngươi thay ta chịu đòn than củi là thật, hay ngươi một lòng hai chủ là thật?”
“Ta nghe nói trong triều ngoại trừ Tưởng Phú, vẫn còn có người đứng phía đối lập với Lận Thần?”
“Chủ tử của ngươi tốt, chịu đòi công bằng cho ngươi.” Ta đứng lên, có chút mệt mỏi, lười biếng nói, “Đừng đụng vào sói nhỏ của ta, nếu không ta sẽ vặn đứt cổ tay của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoang-da-lang/569311/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.