Sương mù buổi sáng mùa đông rất dày, chiếc Mercedes màu đen chạy nhanh trên đường, lúc đến sân bay, mới khoảng năm giờ bốn mươi phút, Liêu Thành Xuyên đỗ xe xong, mở cửa xuống xe, chiếc áo khoác màu đen làm cho dáng người anh trông cao hơn hơn và càng lạnh lùng hơn.
Anh cầm điện thoại, đi đến cửa ra vào.
Đứng cùng với những người lái xe thuê.
Nửa giờ sua, Liêu Trung Nguyên với La Tây đẩy hành lý đi ra, La Tây mặc một chiếc áo khoác màu nâu, cổ quấn khăn choàng, nhìn thấy con trai, cười vẫy tay, Liêu Thành Xuyên tiến lên ôm bà: “Mẹ, chào mừng quay về.”
La Tây cười, liếc mắt nhìn bên cạnh: “Con bé có đến không?”
Liêu Thành Xuyên biết cô ấy mà bà hỏi là ai, cười nhẹ trả lời: “Vẫn đang nghỉ ngơi, buổi tối bận đến hơn mười một giờ.”
“Vậy thì quá vất vả, không đến tốt hơn.” – La Tây nói xong câu này, đảo mắt nhìn sang bên cạnh, trong đôi mắt mang theo một tia băng giá.
Giọng điệu Liêu Trung Nguyên lạnh nhạt: “Được rồi, đi thôi.”
Ông đẩy hành lý, Liêu Thành Xuyên thuận tay nhận hành lý của ông, còn một tay khác cầm hành lý của La Tây, La Tây nói: “Không cần, mẹ tự cầm được.”
Liêu Trung Nguyên nhìn con trai, sắc mặt càng lạnh hơn.
Rời khỏi sân bay, ba người lên xe, Liêu Thành Xuyên ngồi ở vị trí tài xế, Liêu Trung Nguyên ngồi ghế phụ, La Tây ngồi ghế sau.
Xe rời khỏi nơi đón khách, chạy vào đường lớn về hướng biệt thự, Liêu Trung Nguyên chỉnh sửa cổ áo, nhìn góc mặt nghiêng của con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-biet-sao-yeu-em/1006939/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.