Đàm Kính Nghiệp vừa đưa tay lên, hộp quà bỗng nhiên rung rung, Đàm Kính Nghiệp ngây ngắn cả người.
Từ từ, cái hộp... hình như vừa mới động đậy?
Dưới ánh đèn mờ nhạt của phòng ngủ, đáy hộp chảy ra dòng m.á.u đỏ tươi loãng đặc sệt... Ngay sau đó -
Hộp quà bị mở ra, từng cái xác thai nhi từ bên trong bò ra ngoài!
Tổng cộng có sáu cái!
Hộp quà của nhà họ Triệu, sáu cái xác trẻ con...
Là sáu đứa trẻ bị phá rồi chôn ở dưới giàn nho của nhà họ Triệu!
Trong hộp quà nào có lễ vật gì, đám người nhà họ Triệu đáng c.h.ế.t này lại dám tặng cho bọn họ một hộp t.h.i t.h.ể trẻ con.
"Ba ơi, mẹ ơi..." Xác c.h.ế.t cười khằng khặc, bò tới chỗ Đàm Kính Nghiệp cùng Trần Lệ.
Sắc mặt của vợ chồng Đàm Kính Nghiệp trắng bệch, linh hồn nhỏ bé cũng bị doạ cho bay khỏi xác. Toàn thân Đàm Kính Nghiệp đồ mồ hôi ròng ròng, anh ta cầm lấy con d.a.o gọt hoa quả sắc bén để ở trên bàn chỉ vào mấy cái xác trẻ con trên mặt đất, run rẩy quát lên: "Đừng tới đây, chúng mày đừng tới đây."
"Đừng trách ba ba, thật sự là do nhà chúng ta có 'ngôi vị hoàng đế" cần kế thừa, nhà chúng ta cần phải có một đứa con trai."
Trần Lệ không đẻ được con trai, bát tự của cô ta lại tương xứng với bát tự của Lý Mỹ Phượng, bọn họ chỉ đành "mượn thai" của Lý Mỹ Phượng!
Nhưng hoá ra Lý Mỹ Phượng cũng là một con đàn bà vô dụng, số mệnh không có con trai mà chỉ có con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi/1287419/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.