Dưới con mắt của mọi người, Phó Vãn biến mất ở cuối chỗ tro tiền giấy, chìm vào trong bóng tối.
Tạ Khiêm cả kinh giương mắt nhìn, Phó tiền bối tới U Minh tiễn ba mẹ đoạn đường cuối cùng?
Tạ Khiêm biết Phó Vãn làm việc từ trước đến nay vẫn rất điên, rất ngang ngược, nhưng cô không thèm quan tâm tới quy tắc của Thiên Đạo mà mượn mạng cho giáo sư Quách Lộ Thanh bảy năm, lúc này mới được bao lâu?
Cô lại chạy tới U Minh tiễn ba mẹ? Nghe nói lần trước cô đã đưa Đoàn Đoàn tới U Minh tiễn quỷ, U Minh là nơi mà huyền tu bình thường có thể tùy tiện đi vào à? Như vậy đúng thật là không để Minh Quân địa phủ vào trong mắt chút nào.
Thế giới quan của Tạ Khiêm hết lần này đến lần khác bị Phó Vãn điên cuồng công kích.
Quan tài truyền tới tiếng vang nặng nề, nắp quan tài mở ra một khe hở, sự chú ý của người lập tức bị người trong quan tài kéo suy nghĩ trở về.
Phùng Kiện nhìn thấy khe hở lập tức hét lên: "Mau, mau hỗ trợ!"
Các cảnh sát viên cùng nhau xông lên, muốn tập trung dùng sức đẩy quan tài, nắp quan tài bằng giấy bị sức lực của bọn họ đầy bay ra ngoài.
Nắp quan tài lúc nãy giống y như nặng mấy trăm cân lúc này lại nhẹ đến lạ thường, thật sự là như tờ giấy mỏng.
"Ba mẹ, anh hai, mọi người không sao chứ?" Phó Nhu nhào tới vội vàng truy hỏi.
Bọn họ ở trong quan tài run như cầy sấy, sắc mặt ai nấy đều tái xanh lẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-biet-xem-boi-thi-khong-phai-la-dau-bep-gioi/1532926/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.