Thư Dao nhào qua, nặng nề đè anh lên trên giường.
Lương Diễn dung túng hành vi của cô, mặc cho cô đè xuống, tay còn đỡ phía sau cô, phòng ngừa vật nhỏ này giữ không tốt, lại không cẩn thận ngã xuống.
Có một người vợ bảo bối như vậy, Lương Diễn lo lắng từ giây từng phút, chỉ sợ cô có gì ra ngoài ý muốn.
Thư Dao cũng sợ ngã xuống, hai cái tay nhỏ xinh đè cánh tay Lương Diễn lại.
Cô cố ý chơi xấu, còn muốn lấy miệng đi cởi cúc áo của Lương Diễn.
Hoàn toàn không biết trời cao đất dày.
Lương Diễn vươn tay, vuốt mái tóc xù xù của cô, có ý đồ ngăn cản hành động hơi ngu ngốc này của cô, giọng nói khàn khàn: “Đừng nghịch.”
Thư Dao càng muốn nghịch, ủi vài cái, chui ra từ trong bàn tay anh, hàm răng tinh tế cắn cúc áo của anh, thử hai lần, ngẩng mặt nói với Lương Diễn: “Nghe nói có người có thể dùng đầu lưỡi thắt nơ bằng cuống quả anh đào, em muốn khiêu chiến thử xem mình có thể cởi cúc áo cho anh hay không.”
Lương Diễn bật cười, cố ý trêu đùa cô: “Lỡ đâu không cởi được thì sao?”
“Chắc chắn có thể cởi,” Thư Dao nói một cách chắc chắn: “En thử xem.”
Thư Dao cúi người, dùng hết cả hàm răng, đầu lưỡi, môi, tốn thời gian rất dài, rốt cuộc chờ được đến lúc cúc áo bị cởi bỏ thành công.
Cô lập tức vểnh cái đuôi lên, kiêu ngạo đầy mặt nhìn về phía Lương Diễn: “Nhìn xem, em đã nói mình có thể làm được mà.”
Lương Diễn vẫn đặt tay ở sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-che-tuyet-doi-da-le/2047176/chuong-45-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.