《R-18》
Vương Thanh vẫn như cũ việc ta ta làm uốn nắn vành tai mềm mại của cậu, một cái tay khác nắn bóp điểm nhỏ đứng thẳng trước ngực cậu, ra sức mà trêu đùa. Thân thể bị chế trụ nên Phùng Kiến Vũ chỉ đành phải ưỡn thân cao thành một độ cong xinh đẹp, đem chính mình hoàn toàn đưa vào trong tay người nọ.
Miệng bất chợt thổi ra một hơi khí nóng, Vương Thanh ghé sát vào lỗ tai cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, đè thấp cổ họng dùng khí âm mê trầm nói: “Thoải mái không?”
Giọng nói gợi cảm kia hấp dẫn đến nỗi khiến cho Phùng Kiến Vũ cơ hồ sắp đến đỉnh, nhưng vẫn là ngượng ngùng cứng cổ không chịu lên tiếng. Người nọ vẫn cười cười, lấy ra bàn tay đang che ở trên mắt cậu. Hai bàn tay sắc tình vuốt ve lồng ngực cậu, từ bụng nhỏ đến hai bên hông, chậm rãi cúi thấp đầu, đầu lưỡi ướt mềm từ hông liếm đến trước ngực, ngậm lấy đầu vú, mặt lưỡi thô nhám không ngừng di chuyển, biểu lộ một mặt tràn đầy trêu đùa ngắm nhìn cậu.
Cậu có cảm giác tính khí cứng rắn của người nọ đã đỉnh vào phía sau mình.
Vương Thanh kiên nhẫn, giọng nói có chút mềm nhũn, vẫn như cũ hỏi, “Nói cho anh biết, thoải mái không?” Nhấp vào một chút rồi lại rút ra.
Cậu bị hành hạ đến hốc mắt đỏ lên, trong lòng thầm mắng một tiếng mẹ nó, thanh âm lúc mở miệng nói chuyện cũng đã thay đổi, “...... Thoải mái.”
Tính khí nhẫn nhịn hồi lâu thẳng tắp đâm vào hậu huyệt, tiến lui khuấy động nhiều lần, phát ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-con-duong-lui/1889171/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.