"Anh là niềm tự hào của ông ấy."
Edit: Rea
-----
Không cần Triệu Chính chuyển lời, Ngụy Hoài Minh mới từ phòng thẩm vấn đi ra đã nghe thấy chất giọng cực kỳ chấn động của ba mình.
"Anh vẫn luôn thấy cái giọng này của ông ấy không đi chợ bán rau thật sự đáng tiếc." Ngụy Hoài Minh ngoáy lỗ tai, thấy Tần Nghiên dừng bước chân, hỏi, "Không qua đó với anh sao?"
"Không được." Tần Nghiên xoay người trở về, "Em phải đi sắp xếp lại tài liệu..."
"Sắp xếp lại tài liệu có gấp không?" Ngụy Hoài Minh kéo cánh tay Tần Nghiên, cười hắn, "Em sợ gặp ba anh có phải không?"
Tần Nghiên thành thật gật đầu.
"Theo lý thuyết thì hẳn là hai người đã sớm gặp nhau rồi." Ngụy Hoài Minh quơ quơ giấy thỏa thuận mời trở lại, "Bằng không thì sao ông ấy có thể đưa cái này cho em?"
Tần Nghiên ăn ngay nói thật: "Là Lục cục đưa cho em, còn đặc biệt dặn em không thể nói trước cho anh biết."
Thấy anh nhíu mày, Tần Nghiên lập tức nói thêm một câu: "Lần này không phải là em muốn giấu anh."
"Không tồi, cũng học được phải nhận sai trước." Ngụy Hoài Minh tán thưởng mà vỗ vai hắn, "Vậy thì phạt em cùng anh đi gặp phụ huynh."
Không đợi hắn từ chối, đồng chí lão Ngụy đã rất tự giác đi vào.
Mẹ Ngụy đứng bên cạnh ông, khí chất vốn thanh lãnh cũng bị che đậy, gương mặt so với đồng chí lão Ngụy ít khi nói cười thật hiền từ, còn mang theo chút cảm giác chim nhỏ nép vào người.
"Bạn nhỏ, lại gặp nhau rồi." Mẹ Ngụy vẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-duoc-noi/2097510/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.