Cố Liễu Liễu vốn dĩ cũng không muốn để ý đến Lật Đường, nên khi nghe Giang Việt nói vậy, cô lập tức quay đầu bỏ đi.
Vân Tô Úc đứng yên tại chỗ, cảm thấy lúng túng, không biết phải làm gì.
Cô ấy cảm nhận được sự không thân thiện của Lật Đường đối với Cố Liễu Liễu. Vân Tô Úc cũng từng là một diễn viên nhỏ không ai biết đến, nên đương nhiên không thể chấp nhận được hành vi của Lật Đường. Hơn nữa, cô ấy vẫn còn đang nhớ đến bát mì thơm lừng mà mình chưa kịp ăn...
Sau vài giây do dự, Vân Tô Úc nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Chị Đường, em đi ăn mì đây, chị để hành lý xong rồi qua luôn nhé.” Nói xong, Vân Tô Úc nhanh chóng quay lại phòng ăn, miệng lẩm bẩm: “Đói chết mất.”
Vân Tô Úc ngồi xuống bên cạnh Cố Liễu Liễu, đưa tay nắm nhẹ cổ tay cô, sau đó mới buông ra và bắt đầu ăn mì.
Cố Liễu Liễu biết cô ấy đang an ủi mình, bèn nghiêng đầu cười nhẹ: “Nếu chưa đủ thì trong nồi vẫn còn đấy.”
[Hu hu hu, Tô Tô tốt quá, còn an ủi Liễu Liễu nữa.]
[Haha, cách thể hiện tình yêu của một đầu bếp luôn là nếu không đủ thì còn nữa, đúng không?]
[Trước đây nhìn Lật Đường cũng thấy khá ưa mắt, không ngờ cô ấy lại thực dụng đến vậy, thương Liễu Liễu quá.]
[Mọi người đừng trách Đường Đường của chúng tôi, cô ấy và Cố Liễu Liễu cùng công ty, chắc chắn ngoài đời rất thân nên mới thoải mái như vậy.]
[Người đằng trước ơi, nếu không cần mắt nữa thì có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-ket-hon-that-kho-ket-thuc/2839469/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.