Chiều thứ Ba, vừa tan học, Cố Liễu Liễu chuẩn bị đi thư viện thì nhận được tin nhắn từ Giang Việt.
Máy bán kẹo: [Tuần này anh không có ở trường, không đi thư viện nữa.]
Dù không hiểu sao mình lại phải báo cho Cố Liễu Liễu, nhưng Giang Việt theo phản xạ vẫn nhắn cho cô đầu tiên, thậm chí còn chưa kịp xin phép giảng viên mà đã báo cho cô trước.
Cố Liễu Liễu xem xong khẽ hừ một tiếng rồi nhét điện thoại vào túi.
“Giang Việt à?” Quý Tư Nghiên phát hiện sau khi cô đọc tin nhắn thì bước chân chậm lại, không còn gấp gáp như ban đầu.
“Anh ấy không đi thư viện à? Có chuyện gì sao?”
“Ừ, anh ấy nói tuần này không ở trường, cũng không đi thư viện.” Cố Liễu Liễu suy nghĩ, nếu không có Giang Việt, thì thư viện cũng chẳng còn hấp dẫn cô nữa. Cô ôm lấy cánh tay của Quý Tư Nghiên: “Vậy chúng ta ra ngoài ăn gì đi!”
Quý Tư Nghiên trợn mắt một cái, rồi kéo cô về hướng tòa nhà thư viện: “Không, mình phải đi thư viện để ôn bài.”
Mười lăm phút sau, Quý Tư Nghiên và Cố Liễu Liễu đã đến thư viện, ngồi ở chỗ cũ.
Nhưng người ngồi cạnh đã thay đổi, khiến tâm trạng Cố Liễu Liễu không yên, cô chống cằm, ngẩn ngơ, chẳng thể đọc nổi chữ nào.
“Cậu ngẩn người gì thế? Muốn trượt môn à?” Quý Tư Nghiên thấy cô nhìn chằm chằm vào trang bìa của cuốn giáo trình suốt hai mươi phút mà không có dấu hiệu lật trang.
Trong thư viện rất yên tĩnh, rất ít người nói chuyện. Cố Liễu Liễu ra dấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-ket-hon-that-kho-ket-thuc/2839559/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.