Buổi chiều sau tiết ba, Tống Tinh Hà lên tầng năm tìm Tạ Nguyễn.
"Cậu không kiểm tra điện thoại hả? Tôi gửi tin nhắn cho cậu đó."
"Không," Tạ Nguyễn theo bản năng đưa tay lấy điện thoại, nhưng đi được nửa đường cậu mới nhớ ra mình đã cất điện thoại vào cặp, “Có chuyện gì hả?”
Tống Tinh Hà lộ ra vẻ mặt quả nhiên là thế:"Hiểu gồi."
Hai người làm bạn lâu như vậy, điều mà Tống Tinh Hà thích nhất ở Tạ Nguyễn chính là cậu chưa bao giờ cố tình không trả lời tin nhắn. Khi không nhận được phản hồi từ cậu thì cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều, chắc chắn là do điện thoại của cậu không ở bên cạnh.
Tống Tinh Hà nói: "Tôi đến là để báo cho cậu biết, tối nay tôi không ăn tối với cậu, lát nữa mẹ tôi sẽ qua đón đi ăn."
"Được." Tạ Nguyễn đáp lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Sau này đừng gửi tin nhắn cho tôi vào ban ngày, có lẽ tôi sẽ không nhìn thấy được."
Tống Tinh Hà kinh ngạc: "Sao thế, lớp thực nghiệm của cậu nghiêm khắc như vậy sao?"
Ngày nay, không có điện thoại một bước cũng khó đi, ngay cả đối với học sinh cấp ba. Thế Gia cũng không phải là trường cấp ba trọng điểm nổi tiếng toàn quốc nên không có quá nhiều hạn chế về mặt này.
Trong giờ nghỉ, có thể thường xuyên thấy học sinh sử dụng điện thoại di động để xem video ngắn hoặc đọc tiểu thuyết.
"Không phải," Tạ Nguyễn đặt tay lên vai cậu ta, cười méo mó và nói câu nói kinh điển của Tôn Phúc An, "Phải học tập
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775305/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.