Đúng giờ tan học, ở cổng trường vừa đông người vừa nhiều xe.
Bạc Tấn kéo Tạ Nguyễn ra khỏi đám người, nghiêng người hỏi cậu: "Tối nay cậu muốn ăn gì?"
Tạ Nguyễn cúi xuống phủi chiếc giày bị người nào đó dẫm lên, thay vào đó hỏi: "Cậu thì sao?" Đến nhà Bạc Tấn ở thì thôi đi, còn để hắn trả tiền ăn cho mình nữa, cậu cũng biết ngại chứ.
Có lẽ Bạc Tấn đoán được cậu đang nghĩ gì nên cũng không tranh với cậu, nghĩ một lúc rồi nói: "Tôm hùm đất được không? Mấy hôm nay ăn ở căng tin gần như mất vị giác rồi."
Tạ Nguyễn nghe vậy cười lớn, ác ý nhìn hắn một cái, nói: "Có lẽ là do cậu ăn đồ ngọt nhiều quá."
"Cậu đang cười tôi phải không?" Bạc Tấn câu vai cậu, kéo cậu vào lòng mình, "Lá gan lớn rồi phải không?" Hắn đưa tay xoa đầu cậu thật mạnh, sau đó cười khẽ,"Thiếu đòn phải không."
"Bạc Tấn!" Tạ Nguyễn nóng máu, lo lắng tóc mình bị rối tung lên, mãnh liệt vùng vẫy trong lòng hắn, "Đang ở ngoài đường, đừng có làm vậy coi."
Bạc Tấn dừng lại, nhìn xung quanh không có ai để ý tới mình, không khỏi nhỏ giọng nói: "Nếu không ở ngoài đường...thì làm gì cũng được?"
"Vậy cũng không phải..." Tạ Nguyễn mới nói được nửa đường, mới nhận ra lời nói của mình có chiều sâu, lỗ tai nóng bừng, "Cậu muốn chết!"
Bạc Tấn cười khẽ, kéo chiếc khăn quàng cổ lên cho cậu. Sợ đi quá xa khiến người ta sợ hãi nên dừng lại đúng lúc: "Cậu không ăn cay được, xào tỏi được không? Tôi biết có một cửa tiệm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775325/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.