Biết ngay là sẽ như thế này mà.
Tạ Nguyễn không nói nên lời, đứng dậy kéo rèm ra, không chút do dự từ chối: "Không đi."
Cậu còn chưa tiêu hóa hết những gì hắn thổ lộ ngày hôm đó, lúc này đến nhà Bạc Tấn, nhìn mặt hắn nghĩ lại những lời hắn đã nói, đừng nói là học tập, cậu có thể giữ đầu óc thanh tỉnh là tốt lắm rồi.
Ánh sáng rực rỡ tràn vào phòng, xua tan bóng tối. Tạ Nguyễn nheo mắt lại để giảm bớt cảm giác khó chịu do ánh sáng gây ra, xoay người lê dép vào phòng tắm.
"Tôi đi rửa mặt, cúp máy đây."
"Gấp cái gì " Bạc Tấn gọi cậu.
Tạ Nguyễn đặt điện thoại di động lên bồn rửa mặt, bật loa ngoài, vừa bóp kem đánh răng vừa nói: "Sao vậy?"
Bạc Tấn nhìn lướt qua một biểu tượng nhỏ màu xanh trên màn hình máy tính, cười ranh mãnh: "Tự làm à?"
Nếu không thì sao? Tạ Nguyễn kinh ngạc, cho rằng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn cậu đến nhà, vừa định nói thêm gì nữa thì lại nghe Bạc Tấn nói: "Tôi đã xem qua các đề thi mà giáo viên bộ môn phát, độ khó không hề nhỏ. Nếu cậu tự làm, gặp phải câu hỏi không biết thì làm thế nào?"
Tay cầm bàn chải đánh răng của Tạ Nguyễn dừng lại. Cậu thật sự chưa nghĩ tới vấn đề này.
Với trình độ hiện tại, cậu có thể giải quyết được những câu hỏi cơ bản, nhưng nếu gặp những câu hỏi nâng cao thì chỉ có thể mù tịt.
"Để trống thì không đẹp, mà chép theo đáp án tham khảo cũng chẳng có ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775329/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.