Nhà Tạ Nguyễn rất gần ga tàu điện ngầm, hai người đi bộ mấy phút là tới nơi.
Giờ cao điểm đi làm đã qua, toa xe vắng tanh, không được bao nhiêu người.
Bạc Tấn tìm được một chỗ ngồi gần cửa, vừa định ngồi xuống thì Tạ Nguyễn đã ngồi xuống trước.
Bạc Tấn ngạc nhiên, nhướng mày nhìn cậu: "Sao vậy?"
"Tôi muốn dựa vào một lát, có chút buồn ngủ." Tạ Nguyễn vỗ vỗ lan can bên cạnh, thân thể hơi nghiêng, tựa gần như toàn bộ trọng lượng của mình lên đó.
Sau khi trò chuyện với Bạc Tấn tối qua, anh ấy có chút hưng phấn quá độ, mãi vẫn không ngủ được, bây giờ vẫn còn hơi buồn ngủ. Đoạn đường Hoài Hải này đều là các trạm lớn, khoảng cách giữa các trạm rất xa, đủ để anh ấy chợp mắt một lát.
"Sao không nói ngay từ đầu." Bạc Tấn cười, lười biếng vươn tay dài đặt sau lưng Tạ Nguyễn, hất cằm về phía cậu, ngụ ý rõ ràng.
Tiếc là liếc mắt đưa tình cho kẻ mù xem, Tạ Nguyễn không có nhiều tâm tư lòng vòng như vậy, căn bản không hiểu ý của hắn.
"Nói ngay từ đầu cái gì?"
Tiếng tàu điện ngầm chạy qua quá lớn, Tạ Nguyễn giảm âm lượng tai nghe xuống, hơi nghiêng đầu để nghe hắn nói.
Cậu vốn đã thấp hơn Bạc Tấn, tư thế này giúp Bạc Tấn có thể nhìn rõ vòng xoáy trên đỉnh đầu cậu.
Tròn trịa đáng yêu, dưới ánh đèn chiếu rọi tỏa ra thứ ánh sáng mềm mại như lông tơ.
Cũng giống như con người của cậu, trông có vẻ gai góc nhưng thực chất lại là những thứ mềm yếu nhất.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775330/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.