"Nói đi, cậu muốn ăn gì?" Triệu Khâm nghe được nửa chừng không thấy ai nói gì, không nhịn được ngẩng đầu hỏi. Nhưng anh ta phát hiện Bạc Tấn đang nhìn thẳng về phía trước, mắt không hề chớp.
"Nhìn gì thế, có người đẹp à? Không đúng, cậu thích con trai, vậy có trai đẹp… Ê cậu đi đâu đấy?"
Triệu Khâm theo bản năng đưa tay ra kéo hắn, nhưng lại kéo hụt.
"Này Bạc Tấn? Tiểu Bạc? Anh Bạc!"
Bạc Tấn không thèm để ý đến anh ta, sải bước dài tiến về phía trước. Bước chân ngày càng lớn, cuối cùng thậm chí còn bắt đầu chạy.
Thế giới này rộng lớn như vậy nhưng trong mắt hắn chỉ nhìn thấy một người.
Tạ Nguyễn của hắn, người từ khi xác định nguyện vọng đã hận không thể dùng một phút thành hai phút, lại vào đêm khuya, khi kỳ thi đại học chỉ còn vài ngày nữa, vượt qua hai thành phố đến đây vì hắn.
Chỉ có trời mới biết cậu đã trốn khỏi mắt của cô quản lý ký túc xá như thế nào.
Nơi mềm mại nhất trong tim hắn bị va chạm mạnh, chua chua ngọt ngọt.
Bạc Tấn hít sâu một hơi, dang rộng vòng tay ôm chặt Tạ Nguyễn vào lòng. Lồng ng.ực trống rỗng lập tức được lấp đầy, hắn vuốt ve gáy Tạ Nguyễn, trái tim treo lơ lửng từ khi xảy ra chuyện cuối cùng cũng hạ xuống đất.
Lúc này Bạc Tấn mới phát hiện ra rằng mình không phải không sợ, hắn sợ cái chết.
Sợ từ nay về sau sẽ âm dương cách biệt, cũng sợ không bao giờ gặp lại người trong lòng nữa.
Tạ Nguyễn ôm chặt lấy hắn, như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-lam-phao-hoi-luy-tinh/2775366/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.