Tống Thanh Thư lúc ra cửa, tự mình nới lỏng đai lưng, lại thuận tay chỉnh chỉnh cổ áo, trên cổ áo còn dính chút gì đó, khiến hắn thoáng cau mày. Ban đầu hắn còn thấy không vui, nhưng nghĩ đến thái độ hiện giờ của Nặc Nặc đã tốt hơn trước không ít, liền tạm bỏ qua.
Còn chưa kịp dặn dò gì thêm, Phúc Tử đã vội vã chạy tới.
Phúc Tử sắc mặt mang theo vẻ sốt ruột, nhanh chóng ghé sát vào tai chủ tử thấp giọng bẩm:
“Vương gia, vị Lưu đại công tử kia… hình như chuyện này đã ầm ĩ lớn lên rồi.”
Tống Thanh Thư chẳng thèm để tâm, khẽ cười lạnh, khóe môi toàn là ý khinh miệt: “Hừ, chỉ là một tên ngu xuẩn thôi. Đã chết thì chết, Nặc Nặc có mềm lòng, nhưng bổn vương thì không.”
Phúc Tử nghe vậy, trong lòng bỗng rùng mình, dù sao đó cũng là công tử nhà mệnh quan triều đình. Đêm đó hắn ta vốn tưởng Lưu đại công tử có thể thật sự giữ được cái mạng, ngờ đâu Vương gia vẫn xuống tay hạ thủ.
Hắn ta không kìm được run lên một cái. Đã bao lâu rồi hắn ta chưa bị nỗi sợ này siết chặt đến vậy.
Tư Nam thấy Tống Thanh Thư đã rời đi, liền cầm mấy hạt dưa hấu mập mạp trong tay, cùng Yến Yến đi đến khu vườn hoa kia. Lão Tiền vẫn đang loay hoay chăm đất, chuẩn bị làm cho đất tơi xốp hơn.
Lão Tiền chống cuốc, nở nụ cười thật thà: “Cô nương, chờ đến sáng mai, chúng ta rải hạt xuống, không quá bảy ngày là nó sẽ nảy mầm thôi…”
Tư Nam nhìn gương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-loi-thoat-xuan-sat/2983315/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.