Đến cuối năm, Lộ Huấn nói muốn bế quan đọc sách. Lộ Tu Viễn nghe xong thì vui mừng tán thành, cả hai tay hai chân đều đồng ý.
Tư Nam cũng biết đây là chuyện hệ trọng.
Lộ gia vốn là dòng dõi thư hương, Lộ Tu Viễn khi xưa cũng là đỗ tiến sĩ nhị bảng, cuối cùng trở về Định Xa làm quan phụ mẫu.
Nhưng dù hiểu, lòng nàng vẫn có chút khổ sở, nếu Lộ Huấn thi đỗ, chẳng phải y sẽ phải quay về Ngọc Kinh sao?
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Lộ Huấn, nếu có một ngày ta phải rời đi, thậm chí rời khỏi cả Đại Dung… ngươi có nguyện cùng ta đi không?”
Lộ Huấn không do dự mà gật đầu, ánh mắt đầy dịu dàng: “A Nam, chỉ cần được cùng ngươi rời đi, đi đâu cũng được.”
Tư Nam ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn lãng của người này, nụ cười hiền hòa ấy khiến lòng nàng vừa ấm áp vừa chua xót.
Sống quá rõ ràng, đôi khi cũng là một loại đau đớn.
Những ngày sau đó, Tư Nam lại bận rộn không ngừng.
Nàng thông minh, nhanh nhạy, từ nhỏ đã theo Tư lão gia học việc buôn bán. Năm xưa, khi Tư phu nhân sinh được con gái, vợ chồng Tư gia từng lo việc kinh doanh trong nhà chẳng có ai kế thừa. Không ngờ khi Tư Nam còn bé, trong lần thử chọn đồ vật đoán tương lai, nàng lại ôm ngay lấy sổ sách.
Quả nhiên, Tư Nam đối với việc buôn bán cực kỳ linh hoạt, đầu óc nhanh nhạy, thủ đoạn thậm chí còn khéo léo hơn cả cha nàng.
Lúc này, Đại Dung quốc thương nghiệp đang phát triển hưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-loi-thoat-xuan-sat/2983335/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.