Lâm Lâm ngẩng đầu lên, vô tình bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.
Một hình ảnh mờ ảo chợt lóe lên trong đầu.
Trong đó có một người đàn ông đang đứng ngược sáng trong trời tuyết, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy anh ta nói: “Hãy quên tôi đi.”
Lâm Lâm đang muốn nghĩ kĩ lại, nhưng não cô như bị một vật cùn cứa vào, đau đớn ập đến như thủy triều.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, Nghiêm Thanh Dữ lo lắng đỡ lấy cô: “Sao vậy?”
Trong sự hoảng hốt, cô bỗng cảm thấy rằng người trước mặt cô và người trong ký ức đang dần hợp thành một người.
Cuối cùng cô cũng nhớ ra người này từ trong ký ức thật lâu trước kia.
Cô buột miệng: “Cảnh sát Nghiêm, ngoài vụ án của cha tôi, chúng ta từng có vướng mắc gì khác sao?”
13.
Nghiêm Thanh Dữ đóng băng tại chỗ.
Anh không biết nên làm gì, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Bộ não luôn nhanh nhạy lại đứng máy vào lúc này.
Thậm chí không thể suy đoán xem Lâm Lâm thực sự đã quên hay giả vờ quên, cố tình thăm dò mình.
Quên đi một đoạn quá khứ là điều quá không tưởng.
Anh chưa từng nghe nói có ai có thể vừa quên đi mảnh tình cảm lại nhớ đến những chuyện khác…
Thấy Nghiêm Thanh Dữ không trả lời, Lâm Lâm lắc đầu cười khổ.
“Sao có thể là cảnh sát Nghiêm? Chắc tôi nhớ nhầm.”
Cô lướt qua sự việc một cách nhẹ nhàng, thay vào đó thì trả lời câu hỏi mà Nghiêm Thanh Dữ đã hỏi cô trước khi Triệu Hải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-phu-to-quoc-chang-phu-em/244140/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.