Nghĩ lại cũng thật buồn cười, Mạnh Sơ nhận ra mình chưa từng có nhiều trải nghiệm du lịch đáng nhớ. Từ nhỏ đến lớn cô cũng đi du lịch vài lần, nhưng toàn là những chuyến đi gần, từ Vô Tích đến Tô Châu đã được coi là một chuyến đi xa xỉ rồi.
Trong nhà Mạnh Sơ vẫn còn lưu bức ảnh cô chụp ở Chuyết Chính viên, mặc chiếc váy đỏ nhỏ tươi cười dưới ống kính. Đó là lúc Mạnh Hải Xuyên kiếm được tiền, ông đã mua một chiếc máy ảnh rồi nhất quyết đưa hai mẹ con đi chơi Tô Châu.
Sau này, Từ Thanh Doanh một mình nuôi Mạnh Sơ khôn lớn, tuy không thiếu thốn cơm áo nhưng những thứ xa xỉ như du lịch thì hiếm khi được nhắc đến. Đến khi vào đại học, lại vướng vào chuyện mẹ cô lâm bệnh, tiền tích cóp đổ hết vào viện phí còn chưa đủ.
Sau khi đi làm, Mạnh Sơ đã đặt chân đến nhiều thành phố lớn như Bắc Kinh, Thâm Quyến, Nam Kinh, Hàng Châu, Thành Đô… nhưng lần nào cũng vội vã đi, sau khi hoàn thành công việc rồi lại vội vã về.
Thế nên khi Trình Tân Dữ hỏi cô muốn đi đâu chơi, Mạnh Sơ bỗng giật mình nhận ra mình chẳng biết phải trả lời thế nào.
Trình Tân Dữ nhẹ nhàng dỗ dành cô: “Không cần vội đâu, em cứ từ từ suy nghĩ.”
“Không được, em cũng muốn một chuyến đi ‘xách ba lô lên và đi’ như người ta vậy. Hôm nay quyết định điểm đến, ngày mai lên đường luôn!”
Vừa rồi còn chìm trong tâm trạng u ám vì mâu thuẫn với Cố Đình, giờ đây trái tim Mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-roi-vao-luoi-tinh-tuong-muc-dong/2793143/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.