🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tháng Tư ở Thượng Hải nắng xuân tràn ngập khắp nơi, ngay cả những cơn gió cũng trở nên dịu dàng và ấm áp hơn.

Suốt một tháng qua Mạnh Sơ chờ đợi Cố Đình tìm kiếm một tổ chức đầu tư có thể tiếp quản phần cổ phần của cô. Rốt cuộc, Cố Đình khó lòng một lúc bỏ ra số tiền lớn như vậy.

May mắn là công ty công nghệ Tinh Nguyên năm nay hoạt động rất mạnh mẽ, không thiếu nhà đầu tư muốn tham gia vào.

Cố Đình quả nhiên nhanh chóng tìm được người tiếp nhận phần cổ phần của cô.

Hai bên đã thương lượng một thời gian về giá cả và hợp đồng, cuối cùng cũng đi đến quyết định ký kết.

Việc đạt được thỏa thuận nhanh chóng trong vòng chưa đầy một tháng cũng có liên quan đến việc Mạnh Sơ muốn rời đi càng sớm càng tốt.

Thực ra, việc bán phần cổ phần ở Tinh Nguyên cũng giúp cô đạt được mức tự do tài chính nhẹ nhàng.

Ở cái tuổi 28, khi những người cùng trang lứa còn đang vật lộn để trả tiền đặt cọc mua nhà, thì Mạnh Sơ đã có thể rời đi với hàng chục triệu trong tay, đúng chuẩn “người thắng cuộc” của cuộc đời.

Vì vậy, suốt khoảng thời gian này, cô luôn tự an ủi mình như thế.

Không nghĩ đến những nỗ lực cô đã bỏ ra cho Tinh Nguyên, không nghĩ đến công sức mình đã đổ vào.

Nếu chỉ nhìn vào lợi ích thuần túy, thì việc rời đi của cô thực sự đem lại giá trị tối đa.

“Giám đốc Mạnh, nếu hợp đồng không có vấn đề gì thì chúng ta ký nhé?” Người đối diện lịch sự hỏi.

Mạnh Sơ cúi đầu nhìn vào bản hợp đồng trong tay, liếc sang vị luật sư ngồi bên cạnh. Ông ta gật đầu nhẹ: “Giám đốc Mạnh, hợp đồng ổn rồi, có thể ký được.”

Cố Đình ở phía đối diện nhìn cô, anh ta há miệng định nói gì đó nhưng Mạnh Sơ chẳng thèm để ý.

Cô đang tập trung vào chỗ ký tên trên hợp đồng. Vị luật sư tưởng cô không rõ phải ký ở đâu, liền khẽ chỉ vào và nói: “Giám đốc Mạnh, cô ký vào chỗ này là được.”

Mạnh Sơ khẽ gật đầu, nhưng không vội đặt bút xuống.

Bởi cô biết rằng, một khi ký tên thì từ đây cô và Tinh Nguyên sẽ chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa.

Nhưng dù có lưu luyến đến đâu, thì khoảnh khắc chia ly rồi cũng phải đến.

Mạnh Sơ cầm cây bút từ tay luật sư, cô nhanh chóng ký tên mình ở cuối hợp đồng.

Chữ cô viết rất đẹp, từng nét bút mạnh mẽ như muốn in sâu vào trang giấy.

Buổi ký kết diễn ra suôn sẻ, khi kết thúc, nhà đầu tư còn đặc biệt bắt tay Mạnh Sơ.

Lần ký kết này không diễn ra tại công ty Tinh Nguyên.

Việc Mạnh Sơ rời đi vẫn chưa được công bố, nên hai bên đặc biệt chọn một phòng họp trong khách sạn để ký kết.

Sau khi mọi thứ kết thúc, họ trao đổi vài câu xã giao rồi ai về nhà nấy.

Đến lúc ra cửa, khi Mạnh Sơ đang nói chuyện với luật sư thì Cố Đình vẫn tiến lại gần.

“Mạnh Sơ,” anh ta lên tiếng gọi cô.

Cô quay sang nhìn anh rồi lịch sự hỏi: “Có việc gì không, Cố Tổng?”

Cố Đình nhìn thẳng vào Mạnh Sơ, dường như có cả ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ khẽ hỏi: “Chúng ta… sau này vẫn sẽ là bạn chứ?”

Mạnh Sơ khẽ mím môi, một lúc lâu sau mới trả lời: “Tôi nghĩ là không còn nữa.”

Ánh mắt Cố Đình thoáng chút bàng hoàng và khó hiểu.

Có lẽ ban đầu anh vẫn còn chút hy vọng mong manh rằng dù Mạnh Sơ có rời đi, thì ít nhất họ vẫn có thể giữ được tình bạn.

“Nhưng chính sự nghi kỵ và thiếu tôn trọng của anh đã đẩy chúng ta đến bước đường này. Tôi từng mơ ước được đồng hành cùng Tinh Nguyên đến cùng, anh và tôi cùng sư huynh sẽ là một ‘tam giác sắt’ vững chắc nhất.”

Mạnh Sơ nói những lời này với giọng điệu bình thản, không chút gợn sóng.

Những chuyện xảy ra đã xóa nhòa hoàn toàn tình cảm cô từng dành cho Cố Đình. Những ngày tháng họ cùng nhau nương tựa, cổ vũ lẫn nhau giờ đã tan biến tự bao giờ.

“Sau này chắc cũng ít có cơ hội gặp lại nhau nữa,” Mạnh Sơ nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.

Cô nói: “Tôi chỉ có thể chúc anh về sau mọi sự thuận lợi, được như ý nguyện.”

Sau đó Mạnh Sơ quay về nhà một chuyến, cô không để Trình Tân Dữ đi cùng. Dù sao chuyến đi Tây Tạng trước đó cũng đã chiếm khá nhiều thời gian của anh ấy rồi.

Khi Từ Thanh Doanh biết tin con gái sắp rời khỏi Tinh Nguyên, bà kinh ngạc hỏi: “Đây không phải là công ty của con sao?”

“Đã từng thôi ạ. Con đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần rồi, giờ Tinh Nguyên chẳng liên quan gì đến con nữa.”

Từ Thanh Doanh nhìn Mạnh Sơ, giọng nói trầm xuống: “Sơ Sơ, mẹ thực sự không cần con thành công đến mức nào. Mẹ chỉ mong con bình an vui vẻ mà thôi.”

Nếu là trước khi lâm bệnh, có lẽ bà đã đặt rất nhiều kỳ vọng lên Mạnh Sơ. Dù không bao giờ nhắc đến Mạnh Hải Xuyên, nhưng sâu trong lòng bà vẫn hy vọng con gái sẽ giúp mình “rửa nhục”.

Bà muốn tất cả mọi người thấy rằng, dù đã ly hôn nhưng bà vẫn có thể nuôi dạy một cô con gái xuất sắc như thế. Bà cũng muốn Mạnh Hải Xuyên phải hối hận.

Nhưng sau khi trải qua một trận ốm nặng, bà chợt nhận ra điều quan trọng nhất đời người chính là sức khỏe và bình an.

“Con biết mà. Thực ra giờ con rất hạnh phúc. Con có mẹ, còn có Trình Tân Dữ…” Mạnh Sơ nhìn thẳng vào mắt mẹ, cô khẳng định: “Hiện tại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của con.”

Thấy biểu cảm chân thành của con gái, Từ Thanh Doanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng lần này bán cổ phần cũng có cái hay, đó là con có thể trả hết khoản nợ thế chấp nhà mình ngay một lúc. Sau đó, mẹ có thể đi du lịch thoải mái, đến bất cứ nơi nào mẹ muốn.”

Từ Thanh Doanh lập tức phản đối: “Mẹ không đi đâu cả, ở nhà là tốt nhất rồi. Tiền con vất vả kiếm được, phải để dành trước đã.”

Mạnh Sơ bật cười: “Mẹ yên tâm đi, số tiền này gửi ngân hàng mỗi năm chỉ lãi thôi cũng đủ cho mẹ đi châu Âu mấy chuyến rồi ạ.”

Từ Thanh Doanh vốn không có khái niệm gì về công ty của con gái, càng không biết số cổ phần vừa bán trị giá bao nhiêu.

Cuối cùng bà cũng tò mò hỏi: “Con bán được bao nhiêu tiền vậy?”

Mạnh Sơ chăm chú suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Khoảng mấy chục triệu tệ ạ, nhưng đó là số tiền trước thuế, sau này còn phải nộp thuế nữa.”

Từ Thanh Doanh vẫn không khỏi giật mình kinh ngạc, bởi bà hiểu rõ hoàn cảnh gia đình mình trước đây.

Chỉ vài năm trước, họ vẫn còn thuộc diện “nghèo rớt mồng tơi”, thậm chí phải bán đi căn nhà duy nhất để lo tiền chữa bệnh cho bà.

Ấy vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Mạnh Sơ đã có được khối tài sản lớn như thế.

“Con gái mẹ quả thật rất giỏi,” Từ Thanh Doanh chân thành nói.

Mạnh Sơ hiếm khi được nghe mẹ khen ngợi mình như vậy, có lẽ do tính cách kín đáo vốn có của các bậc phụ huynh Á Đông.

Lần hiếm hoi được nghe lời khen ấy khiến cô bất giác sững người.

Một lúc lâu sau, cô vòng tay qua vai mẹ: “Vì vậy mẹ đừng có nghĩ đến chuyện tiết kiệm cho con nữa. Cả quãng thời gian con làm việc chăm chỉ như vậy, tất cả chỉ để mong mẹ được sống thoải mái và vui vẻ mà thôi.”

Lần này Từ Thanh Doanh không nói thêm điều gì nữa.

*

Gần đây Trình Tân Dữ về nhà khá sớm, anh cố gắng từ chối hết các buổi tiệc tùng không cần thiết, chỉ vì Mạnh Sơ đang ở nhà.

Kể từ khi không phải đi làm nữa, Mạnh Sơ bỗng nhiên hứng thú với việc nâng cao kỹ năng nấu nướng. Ngày nào cô cũng mày mò nấu các món ngon cho anh, hoặc chuẩn bị những bữa ăn dinh dưỡng cho Mạt Mạt.

Trình Tân Dữ thậm chí có thể nhìn thấy rõ Mạt Mạt đang béo lên từng ngày. Anh đã phải nhắc nhở cô đừng cho chú chó ăn quá nhiều.

Khi Trình Tân Dữ đang thay giày ở hành lang, Mạt Mạt đã chạy ra đón anh như thường lệ, còn Mạnh Sơ – người luôn đi cùng chú chó lại không thấy đâu.

Nhìn đèn phòng khách vẫn sáng, chắc chắn cô đang ở nhà.

“Mẹ con đâu rồi?” Trình Tân Dữ cúi xuống hỏi Mạt Mạt.

Chú chó sủa vài tiếng về phía phòng khách.

Bước vào phòng khách, Trình Tân Dữ choáng váng trước cảnh tượng trước mắt. Cả căn phòng chất đầy những túi shopping đủ loại, nhiều đến mức anh không thể nhìn hết được.

Mạnh Sơ bước ra từ phòng thay đồ gần đó, thấy anh cô liền vội vã chạy đến: “Anh về rồi.”

Trình Tân Dữ đưa tay ôm lấy eo cô, giữ chặt người cô rồi mới nhắc nhở: “Cẩn thận đấy.”

“Nhanh lên, anh về đúng lúc lắm,” Mạnh Sơ hào hứng nói.

Cô đi đến một chiếc túi shopping, lấy ra một túi bụi, hình dáng trông giống một chiếc áo khoác.

Quả nhiên, khi Mạnh Sơ mở túi ra, bên trong là một bộ vest đen lịch lãm.

“Anh thử bộ này trước đi, tuy là kiểu dáng cơ bản nhưng em vừa nhìn thấy đã đánh giá rất hợp với anh.” Mạnh Sơ cầm bộ đồ đưa lên trước người anh, đảo mắt ướm thử.

Trình Tân Dữ bật cười để mặc cô thoải mái “đo đạc”, hỏi: “Hôm nay em đi shopping à?”

“Dạ, em đi cùng Tống Vũ Miên, hôm nay cô ấy cũng nghỉ làm.” Mạnh Sơ vừa nói vừa giục: “Mau thử đi anh, xem gu của em thế nào.”

“Em chọn thì anh đương nhiên thích rồi.”

Trình Tân Dữ rất biết chiều vợ.

Nghe anh nói thế Mạnh Sơ lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Cô chỉ về phía đống túi shopping phía sau: “Nếu anh đều thích hết thì thử tất cả luôn đi.”

“Toàn là đồ mua cho anh?” Trình Tân Dữ vẫn không khỏi kinh ngạc.

Mạnh Sơ gật đầu: “Tất nhiên rồi, em muốn làm điều này lâu lắm rồi. Chồng em đẹp trai thế này, lại có body chuẩn nữa, đáng được đầu tư trang phục xứng tầm chứ.”

Phải công nhận rằng gu thời trang của Trình Tân Dữ cực kỳ tốt.

Tủ quần áo của anh không chỉ đơn thuần là những gam màu đen trắng xám, mà luôn toát lên vẻ tinh tế, sang trọng nhưng không phô trương.

Từ nhỏ Mạnh Sơ chưa từng chơi búp bê, càng không có trải nghiệm “thay đồ cho búp bê”. Nhưng lần này cô dường như đã tìm thấy niềm vui mới.

Sau khi Trình Tân Dữ hợp tác thử liền bốn, năm bộ đồ, Mạnh Sơ chỉ thấy bộ nào cũng hợp với anh một cách hoàn hảo. Cô vừa tự hào về gu chọn đồ của mình, vừa trầm trồ trước body chuẩn chỉnh của chồng mình.

“Hôm nay sao em mua nhiều đồ cho anh thế?” Trình Tân Dữ dường như nhận ra điều gì đó bất thường.

Mạnh Sơ đang cẩn thận treo lại chiếc áo anh vừa cởi ra, bỗng ngừng tay. Cô nói: “Tất nhiên là có tin vui rồi, tiền bán cổ phần của em đã về tài khoản.”

Quay sang nhìn anh, cô cười hạnh phúc: “Nên em đã làm điều mình mong muốn bấy lâu.”

Trình Tân Dữ có vẻ khó tin, anh cúi nhìn đống túi shopping chất đầy dưới sàn: “Việc em mong muốn nhất là… mua quần áo cho anh?”

“Sai rồi, là được thử đồ cho anh,” Mạnh Sơ nhanh chóng sửa lại.

Trình Tân Dữ khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó anh nheo mắt nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Vậy là em muốn anh… quyến rũ em sao?”

Mạnh Sơ: “…”

Điều này từ đâu mà ra?

Nhưng Trình Tân Dữ nào có quan tâm, anh luôn biến những lời nói của mình trở nên hợp lý một cách kỳ lạ. Anh từ từ tiến lại gần Mạnh Sơ, đôi môi cách cô chỉ một khoảng cực ngắn: “Hay là chúng ta kiểm chứng nhé?”

“Hả?” Mạnh Sơ thốt lên tiếng hỏi nhỏ: “Kiểm chứng thế nào?”

Khi Trình Tân Dữ bất ngờ bế thốc cô lên, Mạnh Sơ hoảng hốt kêu lên: “Anh chưa ăn tối mà!”

“Không sao,” Trình Tân Dữ ôm chặt cô trong vòng tay, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô.

“Anh sẽ ăn thứ anh muốn ăn nhất trước.”

*

Sáng hôm sau, khi Trình Tân Dữ thức dậy, Mạnh Sơ cũng chẳng ngủ thêm được bao lâu.

“Sao em không ngủ thêm chút nữa?” anh hỏi.

Mạnh Sơ lắc đầu: “Hôm nay em còn phải đến công ty một chuyến.”

Trình Tân Dữ quay sang nhìn cô chăm chú.

Mạnh Sơ giải thích: “Em còn để lại vài đồ dùng cá nhân ở công ty, tuy chỉ là những thứ lặt vặt nhưng cũng nên đến dọn đi cho gọn.”

“Tiện thể cũng chào tạm biệt mọi người.”

Ban đầu cô định rời Tinh Nguyên một cách lặng lẽ, bởi những lời tạm biệt chưa bao giờ là thế mạnh của cô.

Nhưng suy cho cùng, cô đã từng gắn bó và cống hiến hết mình cho nơi này, cùng đồng nghiệp làm việc suốt mấy năm trời.

Trình Tân Dữ gật đầu: “Anh sẽ đưa em đi.”

“Không cần đâu, em nhờ tài xế Lưu đưa là được rồi,” Mạnh Sơ từ chối.

Anh dường như cũng không ép buộc và luôn tôn trọng quyết định của cô.

Mạnh Sơ chưa bao giờ nhận ra, hay có lẽ đây là lần *****ên cô cảm thấy việc quay lại Tinh Nguyên lại khó khăn đến thế. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi đứng dưới tòa nhà công ty bao cảm xúc vẫn ùa về không ngăn được.

Khi cô bước vào Tinh Nguyên, ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía cô – người đã vắng mặt suốt hơn một tháng – với tràn ngập sự ngỡ ngàng và tò mò.

Khi nhìn thấy Mạnh Sơ, Khương Hân Nhã suýt nữa đã bật khóc.

“Giám đốc Mạnh… chị quay lại rồi.”

Mạnh Sơ nhìn ánh mắt mong đợi của cô ấy rồi khẽ nói: “Xin lỗi em.”

Cô hiểu rõ điều Khương Hân Nhã đang mong chờ là gì, với tư cách là trợ lý thân cận, việc Mạnh Sơ rời đi chính là một cú sốc lớn với cô gái trẻ.

Có lẽ trong toàn công ty, không ai mong Mạnh Sơ quay lại bằng Khương Hân Nhã.

“Văn phòng của chị vẫn chưa ai vào cả,” Khương Hân Nhã vừa nói vừa theo chân cô bước vào phòng làm việc.

Mạnh Sơ gật đầu: “Em có thể giúp chị lấy một cái hộp giấy được không?”

Khương Hân Nhã cố nén nỗi buồn, ngay lập tức đáp: “Chị đợi em một chút.”

Khương Hân Nhã nhanh chóng tìm một chiếc hộp giấy vốn dùng để đựng tài liệu, hai bên có quai xách tiện lợi.

Mạnh Sơ thu dọn đồ đạc cá nhân của mình, nhưng cô nhận ra thực sự cũng chẳng có gì quan trọng.

Chỉ có một chiếc cốc uống nước, bút máy, bút bi các loại, cùng mấy chiếc gối tựa…

Nhưng cô vẫn cẩn thận thu xếp tất cả đồ dùng cá nhân, toàn bộ không mất quá hai mươi phút.

Thấy Mạnh Sơ đã thu xếp xong, Khương Hân Nhã vội bước tới: “Giám đốc Mạnh, để em mang hộ chị ra ngoài nhé.”

“Không cần đâu, chị tự mang được.” Giọng Mạnh Sơ vẫn điềm nhiên như bình thường.

Rồi cô bước ra khỏi văn phòng, lúc này tất cả nhân viên ở khu vực làm việc chung đều đang nhìn về phía cô.

Ban đầu Mạnh Sơ không định nói gì, nhưng cuối cùng cô vẫn dừng bước.

Cô nhìn một lượt mọi người, rồi nở nụ cười thật nhẹ: “Vốn định lặng lẽ rời đi, nhưng nghĩ lại, tôi nên có một lời tạm biệt chính thức với tất cả mọi người.”

Trong lòng mỗi người đều dâng lên cảm xúc khó tả. Bởi từ khi họ vào công ty, chính Mạnh Sơ là người luôn dẫn dắt họ.

Mạnh Sơ hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cảm xúc nghẹn ứ nơi cổ họng.

“Tôi luôn tin và sẽ mãi tin rằng Tinh Nguyên là một công ty xuất sắc, bởi nơi đây có những nhân viên chăm chỉ, tài năng và nhiệt huyết như mọi người. Hôm nay tôi sẽ bước ra khỏi nơi này, và có lẽ trong tương lai, chúng ta sẽ trở thành đối thủ của nhau. Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng thị trường Trung Quốc đủ rộng lớn để chứa đựng nhiều công ty sáng tạo và có năng lực. Vì vậy nếu sau này có cơ hội gặp lại, mong mọi người đừng quên chào hỏi tôi nhé.”

Dừng lại một chút sau khi nói hết những lời đó, Mạnh Sơ liền đứng im lặng.

Và ngay lúc này, không biết ai đã bắt đầu vỗ tay.

Những tràng pháo tay không ngớt vang lên trong văn phòng của Tinh Nguyên.

Dưới làn sóng cổ vũ nồng nhiệt ấy, Mạnh Sơ cuối cùng cũng thốt lên câu nói cuối cùng.

“Được đồng hành cùng mọi người đến hôm nay là vinh dự của tôi. Núi sông có ngày tái ngộ, hẹn gặp lại mọi người trong tương lai.”

Rồi cô ôm chặt chiếc hộp, bước đi mà không ngoảnh lại.

Chỉ khi thang máy đóng cửa, Mạnh Sơ mới dám chớp mắt. Đôi mắt đã cay từ lúc nào giờ đã ướt đẫm.

Cô cắn chặt môi, mở to đôi mắt như muốn nuốt trọn những giọt nước mắt sắp rơi vào trong.

Con đường này là do chính cô lựa chọn. Cô phải can đảm đối mặt.

Nhưng khi bước ra khỏi tòa nhà, cô ngẩng lên và thấy một bóng người đang đứng đối diện.

Anh dường như đã đứng ở đó từ rất lâu, ngay chính diện cổng ra vào như muốn người bước ra có thể nhìn thấy mình *****ên.

Khi Mạnh Sơ còn đang đứng bất động, Trình Tân Dữ đã tiến đến trước mặt cô.

Cô ngây người nhìn anh rồi khẽ hỏi: “Không phải anh đã đi làm rồi sao?”

“Anh nghĩ lúc này em cần anh hơn.” Trình Tân Dữ trả lời bằng giọng nói nhẹ nhàng.

Mạnh Sơ vốn đang kìm nén những giọt nước mắt, giờ đây chúng dường như sắp trào ra, nhưng cô vẫn gắng gượng kiểm soát. Trình Tân Dữ dường như cảm nhận được những xúc động mãnh liệt đang dâng trào trong lòng cô.

Anh thẳng thắn đưa tay đón lấy chiếc hộp từ tay cô, ánh mắt sâu thẳm dõi theo gương mặt cô.

“Sơ Sơ, chúng ta về nhà thôi.”

Khoảnh khắc này, anh chính là bến đỗ bình yên nhất của cuộc đời cô.

Và giờ đây, bến đỗ ấy đang chủ động tiến về phía cô.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.