Bọn chúng nói anh phá vỡ quy tắc, chỉ có kẻ hèn mới báo cảnh sát, bọn chúng chuyên trị những kẻ hèn nhát.
Trần An cảm thấy buồn cười, không báo cảnh sát chẳng lẽ chờ bị đánh chết sao? Một đám người đánh hội đồng một người thì không phải hèn nhát sao? Làm như phim xã hội đen vậy.
Bọn chúng lấy điện thoại của anh, ở đây cũng không có camera. Trên người Trần An không có gì cả, chỉ có một chiếc balo, còn bọn chúng thì cầm gậy sắt to bằng cổ tay không biết lấy từ đâu ra, né mặt và những chỗ hiểm rồi bắt đầu một cuộc bạo hành tàn nhẫn.
Mười mấy phút sau, Trần An nằm sấp dưới đất trong tư thế vô cùng đau đớn. Má cọ xát với mặt đất xi măng tạo thành vết xước, đùi không ngừng run rẩy vì đau.
Trông đúng như lời tên cầm đầu khinh bỉ nói –
“Rác rưởi!”
Nghe thấy câu này, Trần An chống tay xuống đất, chậm rãi nâng phần thân trên lên một chút.
Không còn hoàn toàn nằm bẹp dưới đất, không còn phải ngước nhìn bọn chúng nữa.
Tên kia bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, sợ đánh tiếp nữa sẽ xảy ra án mạng, bèn cầm gậy sắt đi đến trước mặt anh, làm như ban ơn nói: “Gọi một tiếng bố thì tao tha cho mày.”
Trần An khẽ cười: “Bố tao chết lâu rồi.”
“Mày cũng muốn chết sao.”
Nụ cười của anh rất bình thản, nhưng lại mang theo một loại thương hại khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Câu nói này đổi lại trận bạo hành thứ hai, còn tàn nhẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-the-ly-hon-nguyet-ha-o-vuu/767308/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.