🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 

Bọn chúng nói anh phá vỡ quy tắc, chỉ có kẻ hèn mới báo cảnh sát, bọn chúng chuyên trị những kẻ hèn nhát.

Trần An cảm thấy buồn cười, không báo cảnh sát chẳng lẽ chờ bị đánh chết sao? Một đám người đánh hội đồng một người thì không phải hèn nhát sao? Làm như phim xã hội đen vậy.

Bọn chúng lấy điện thoại của anh, ở đây cũng không có camera. Trên người Trần An không có gì cả, chỉ có một chiếc balo, còn bọn chúng thì cầm gậy sắt to bằng cổ tay không biết lấy từ đâu ra, né mặt và những chỗ hiểm rồi bắt đầu một cuộc bạo hành tàn nhẫn.

Mười mấy phút sau, Trần An nằm sấp dưới đất trong tư thế vô cùng đau đớn. Má cọ xát với mặt đất xi măng tạo thành vết xước, đùi không ngừng run rẩy vì đau.

Trông đúng như lời tên cầm đầu khinh bỉ nói –

“Rác rưởi!”

Nghe thấy câu này, Trần An chống tay xuống đất, chậm rãi nâng phần thân trên lên một chút.

Không còn hoàn toàn nằm bẹp dưới đất, không còn phải ngước nhìn bọn chúng nữa.

Tên kia bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm đến mức khó chịu, sợ đánh tiếp nữa sẽ xảy ra án mạng, bèn cầm gậy sắt đi đến trước mặt anh, làm như ban ơn nói: “Gọi một tiếng bố thì tao tha cho mày.”

Trần An khẽ cười: “Bố tao chết lâu rồi.”

“Mày cũng muốn chết sao.”

Nụ cười của anh rất bình thản, nhưng lại mang theo một loại thương hại khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Câu nói này đổi lại trận bạo hành thứ hai, còn tàn nhẫn hơn lần trước. Sau khi bọn chúng nghênh ngang bỏ đi, Trần An rất lâu sau vẫn không đứng dậy nổi, quỳ dưới đất, hai tay ôm đầu gối, ánh mắt tập trung vào một cây cỏ dại mọc lên từ khe nứt gần đó.

Trong đầu anh văng vẳng cuộc trò chuyện của bọn chúng lúc rời đi.

“Hay là đợi xem sao, nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào? Còn đưa đi bệnh viện nữa chứ.”

“Sợ cái rắm, có chuyện gì thì bố tao lo.”

Anh bỗng nhớ lại một số chuyện.

Hồi nhỏ anh cũng thường xuyên bị bắt nạt, Ngô Khánh Mai sinh anh non tháng, trước năm tuổi anh thường xuyên bị cảm lạnh phải uống thuốc, anh sợ thuốc đắng, Trần Quốc Đống thường xuyên phải lên thị trấn mua kẹo đường về cho anh uống thuốc.

Đứa trẻ nhà hàng xóm lớn hơn anh một chút rất thèm thuồng, thích sang cướp kẹo, lúc đó Trần An gầy gò nhỏ bé, tay chân còn chưa bằng cổ tay đứa bé kia.

Vì Trần Quốc Đống quanh năm làm việc ở mỏ không về nhà, Ngô Khánh Mai luôn hòa nhã với mọi người trong làng, bà luôn dặn dò anh —

“Không được đánh nhau.”

Một lần nữa bị đẩy ngã xuống ruộng,

Trần Quốc Đống vừa lúc ở nhà đã bế anh lên, trịnh trọng nói với anh —

“Lần sau nếu chúng nó đánh con thì con cứ đánh trả, đừng sợ, bố sẽ làm chỗ dựa cho con.”

Thật ra Trần An không phải là người thích hoài niệm quá khứ, cảm xúc của anh luôn ổn định, rất ít khi có lúc dao động, nhưng mỗi khi nhắc đến bố, anh lại không nhịn được đắm chìm trong hồi ức.

Những ngày tháng mất bố giống như ngày mưa làm mất ô, anh buộc phải dầm mưa, ôm đầu chạy lung tung ngoài đường, rồi nhanh chóng trở thành chiếc ô che mưa cho mẹ và em gái.

Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Không hề báo trước, trời lại đổ mưa.

Giống như trước đây, những hạt mưa nhỏ li ti rơi trên người, không có cảm giác gì, nhưng lại giống như những cây kim rơi xuống, đâm vào từng thớ thịt đến tận xương tủy.

Nhưng mà…

Anh cũng muốn được che ô.

Cho dù chỉ là một giây ngắn ngủi, một cái chớp mắt, có thể cho anh được nghỉ ngơi tạm thời.

Chính là lúc này.

Ứng Nghê xuất hiện.

Cho đến tận bây giờ, anh vẫn không biết tại sao cô lại xuất hiện trong khu rừng vắng vẻ này, nhưng cô đã xuất hiện, như từ trên trời rơi xuống.

Mặc bộ quần áo mà anh không thể nào thưởng thức nổi, cầm một chiếc ô hoa nhỏ. Có vẻ như đang vội vã đến nơi nào đó, cũng tỏ ra khó hiểu trước hành động quỳ rạp dưới đất của anh. Lông mày cô nhíu chặt:

“Làm trò gì thế, chó tốt không cản đường.”

Trần An im lặng nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng cụp mi xuống.

Ứng Nghê nhìn chằm chằm vào hàng mi dày rậm của anh một lúc, có lẽ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không chắc chắn, suy nghĩ hồi lâu mới hỏi: “Cậu là bạn cùng lớp với tôi à?”

Trần An vẫn giữ im lặng, trong lòng lại cảm thấy nực cười, mới chỉ có hai tháng thôi mà, cô đã quên hết chuyện ép anh ăn cơm mua quần áo rồi sao.

Trong mắt cô, anh không có ngũ quan, càng không có tên, cũng giống như những kẻ đánh anh, bị coi như cỏ rác.

Trần An nghiến chặt răng, nghiêng người nhường đường.

Ứng Nghê lại không hề biết điều, cô ngồi xổm xuống, ánh sáng từ những viên pha lê đính trên đôi giày da nhỏ vẫn lấp lánh ngay cả trong ngày âm u.

Kiêu ngạo nói: “Hỏi cậu đấy.”

Như bị ánh sáng chói mắt, Trần An đột ngột ngẩng đầu lên.

“Là bạn cùng lớp mà…” Ứng Nghê lập tức tiến lại gần, chỉ vào vết thương trên má anh hỏi: “Cậu bị sao vậy?”

Trần An theo bản năng lùi về sau, giọng nói rất nhỏ, “Bị ngã.”

Vẻ mặt Ứng Nghê rất ngạc nhiên, “Cậu đi đường không nhìn đường à?”

Trần An không nói gì, cô đứng dậy, nhìn quanh một lượt rồi phát hiện xung quanh không có một bóng người, bất lực thở dài, rồi đưa tay ra: “Tôi kéo cậu dậy.”

Trần An vẫn giữ nguyên tư thế đó: “Không cần.”

“Không cần?” Ứng Nghê như thể bị chọc cười, khịt mũi coi thường một tiếng: “Vậy cậu tự đứng dậy đi.”

Trần An cắn răng bò dậy.

Ứng Nghê nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận không có vấn đề gì lớn, mới hạ mình nói: “Được rồi, tôi có việc, cậu tự đến bệnh viện được chứ?”

Trần An “Ừm” một tiếng.

Ứng Nghê nhanh chóng xoay người, hai người lướt qua nhau, mưa vẫn rơi, Trần An kéo lê thân thể mệt mỏi, loạng choạng bước đi.

Nhưng chưa đi được mấy bước, bỗng có người gọi anh.

“Này!”

Trần An quay người lại.

Ứng Nghê bước nhanh đến, gần như không cho anh bất kỳ thời gian phản ứng nào, cán ô bị nhét mạnh vào tay anh: “Tặng cậu đấy, đừng có trông thảm hại như thế.”

Trần An quỳ rạp trên mặt đất rất lâu, cho đến khi bóng lưng ôm đầu chạy trong màn mưa thu nhỏ thành một chấm nhỏ mờ nhạt, cuối cùng mới thẳng lưng đứng dậy.

Những hạt mưa ngày càng lớn rơi xuống mặt ô, phát ra tiếng tí tắch giòn giã.

Trái tim không biết đã ngừng đập từ lúc nào.

Cơn mưa trong thế giới, cũng theo đó mà biến mất.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.