Tôi và Lý Lý Cát bắt đầu kiếp sống chạy trốn, có đôi khi, tôi cảm thấy loại tình cảnh này cực kỳ quen thuộc.
Nhất định là cảnh tượng kiếp trước của tôi và Lý Lý Cát còn lưu lại, thôi nghĩ như thế.
Nhưng mà vài năm sau, khi tôi thấy một đứa trẻ đang hăng say chơi trò chơi, mới tỉnh ngộ nhận ra sự tồn tại của cảm giác quen thuộc này.
Mẹ nó chứ. . . ., kiếp trước kiếp này chỉ là cái rắm, không phải là giống bản sao hiện thật của siêu cấp Mario( Bonei: nhân vật trong trò chơi Mario chắc ai cũng biết nhĩ) sao?
Bang Thanh Nghĩa cùng với mấy anh mì ăn liền giống như là những cái cây nấm ác độc, đuổi theo cắn không ngừng, chúng ta chỉ có thể không ngừng nhảy lên để trốn tránh, tiếp tục hăng hái tiến về phía trước, cuối cùng nhảy qua kéo được lá cờ xuống, hoàn tất qua vòng này.
Tôi cũng không nhớ rõ chúng tôi rốt cuộc chạy qua bao nhiêu con đường.
Trên đường có núi, có sông, có hồ, coi như là một lần đi du lich ngắm sông núi.
Dọc theo đường đi, nhóm người cây nấm ác độc quả thật là không chỗ nào không có.
Có đôi khi, bọn họ như con quạ ru rú trốn ở ngọn cây, chuẩn bị sẵn đợi khi chúng tôi đi qua sẽ tung lưới bắt gọn.
Có đôi khi, bọn họ như con tôm ẩn núp dưới hồ, đợi khi chúng tôi đi tắm sẽ kéo chúng tôi vào trong nước làm cho choáng váng đầu óc.
Có đôi khi, thậm chí bọn họ trốn cả trong thùng rác, để mùi hư thối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-thit-khong-vui/1612226/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.