Thi Miểu lảo đảo bước sang một bên, không giữ được thăng bằng và suýt ngã. May mắn thay, một bàn tay kịp thời nắm lấy cô, buông ra ngay khi cô đã đứng vững.Cậu ấy quay mặt sang, hỏi Khương Hân: “Cậu học ở Kinh Đô à?
“Cảm ơn.”Hôm nay Thi Miểu mặc không dày, lúc này dính chút mưa, hơi lạnh thấm vào da, khiến cô không khỏi run nhẹ.
Cô ngước mắt lên, một gương mặt trưởng thành và điển trai hiện ra trước mắt.Diệp Lăng ngẩng đầu, nhìn Chu Dĩ Từ, không biết từ lúc nào nước mắt đã lăn dài.
Người đàn ông mỉm cười nhã nhặn, toát lên vẻ quý phái. Anh ấy nhẹ nhàng nói: “Không có gì.””Thật sao?
“Khương Hân.””
Giọng Chu Dĩ Từ vang lên có phần giận dữ: “Xin lỗi đi.”Có lẻ cảm thấy giọng điệu của mình hơi lạnh lùng, cô ngừng lại, thấy bên trong cậu chỉ mặc áo phông trắng, nói: “Cậu mặc đi, đừng để bị cảm.
Cô gái nhăn mặt, giả vờ tức giận: “Cậu đừng có nghiêm khắc thế, mình đâu cố ý đâu.”cậu ấy… cậu ấy sẽ không… sao chứ?
Nói xong, cô ấy tiến về phía Thi Miểu, ánh mắt cong cong, giọng điệu thành khẩn: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không để ý…””
“Không sao đâu.””
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội và đáng thương của cô gái, Thi Miểu không nỡ trách móc, huống hồ có lẽ người ta cũng không cố ý.”
Khương Hân lập tức tươi cười, chủ động nắm lấy tay Thi Miểu, rồi làm mặt quỷ với Chu Dĩ Từ, hừ một tiếng: “Người ta đâu như cậu, chẳng có chút đồng cảm nào.”Vào học rồi, giáo viên dạy văn bước vào lớp.
Chu Dĩ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-tu-biet-mua-xuan-ban-chi-te-moc/2780425/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.