Thi Miểu nín thở, làn da trần trụi trên cổ như có dòng điện chạy qua, khiến cô không kìm được mà bóp chặt ngón tay, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng. Cô lắc đầu: “Vẫn ổn.”Nhưng sao đột nhiên thấy lạnh hơn thế nhỉ.
Thật ra cô hiếm khi xem phim kinh dị, từ nhỏ điều cô sợ nhất chính là ma.Cậu ấy vẫn còn sợ hãi nói: “Bộ phim này là phim đáng sợ nhất mà tôi từng xem!
Bộ phim là một tác phẩm kinh điển cũ, tông màu xám trắng tự mang theo bầu không khí âm u. Trên tòa nhà bỏ hoang có vài con quạ đen đang bay lượn, lá khô chất đống dày đặc dưới mặt đất.”
Có người đẩy cánh cửa sắt han gỉ nặng nề bước vào trong. Không gian bên trong rất rộng nhưng đầy mạng nhện và bụi bặm, đồ đạc đều hư hỏng không còn nguyên vẹn.Một tiếng sau, phim kết thúc, Hứa Kha nhanh chóng nhảy khỏi ghế sofa bật đèn lên, tiện thể liếc nhìn ra ngoài: “Hình như hết mưa rồi.
Căn phòng không bật đèn, tối tăm ngột ngạt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện thứ gì đó đáng sợ.Tiếp theo là phần thi nhảy cao của Diệp Lăng, Thi Miểu vỗ vai cô: “Cố lên, mình tin cậu làm được.
“Aaaa đừng có đột ngột dọa mặt tôi, tôi chịu không nổi đâu!”Thỉnh thoảng tia chớp xé ngang bầu trời như lưỡi dao sắc bén chém đứt ngày đêm, tạo nên một vết rách mỏng manh.
Hứa Kha sợ hãi tột độ, cố gắng núp sau lưng Diệp Lăng, nhưng mắt vẫn dán chặt vào màn hình tivi, vừa tò mò vừa căng thẳng.”
“Xem
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khong-tu-biet-mua-xuan-ban-chi-te-moc/2780427/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.