Hôm sau Lâm Tinh Dao nhìn thấy dưới tòa dạy – học ở trường giăng dây cảnh báo, nghe nói cảnh sát cũng đã tới. Buổi chiều phụ huynh dẫn một nhóm người tới làm ầm lên, suýt chút nữa đánh nhau ở văn phòng.
Tầng trên cãi cọ ầm ĩ, tầng dưới cũng không trật tự gì cho cam. Lâm Tinh Dao ngồi trong góc cứ ngáp suốt nhưng lại không ngủ được vì ồn ào, uể oải nằm bò ra bàn.
Giờ nghỉ trưa chỉ có lác đác vài người trong lớp, Lâm Tinh Dao ngồi co người lại ở chỗ của mình lén la lén lút nhắn Wechat cho Hứa Trạc. Cậu không biết buổi trưa Hứa Trạc có xem điện thoại hay không, chỉ thử nhắn hỏi, [Buổi sáng chỗ lớp cậu cãi nhau không?]
Không ngờ chỉ trong tích tắc đối phương đã hiển thị đang nhập, Lâm Tinh Dao tỉnh táo lại ngay, bỗng thấy mừng quýnh một cách khó hiểu.
Hứa Trạc trả lời cậu, [Cậu nghe thấy à?]
[Ừ.]
[Không ngủ trưa à?]
Lâm Tinh Dao bấm điện thoại tạch tạch, hai chân đung đưa dưới bàn, [Vừa ăn xong, lát nữa mới ngủ. Thế sáng cậu chưa học hết tiết đâu nhỉ?]
Hứa Trạc trả lời, [Quan tâm mình vậy à?]
Lâm Tinh Dao gửi nhãn dán ‘Cậu nghĩ nhiều rồi’, Hứa Trạc trả lời cậu nhãn dán thỏ cười dễ thương. Lâm Tinh Dao bĩu môi, nghĩ thầm sao lại gửi nhãn dán y như con gái thế, làm cậu tự dưng lại thấy cũng dễ thương phết.
Đây là lần đầu tiên Lâm Tinh Dao cầm điện thoại tám chuyện với người khác trong giờ nghỉ trưa thế này. Trước đây toàn là nhìn mọi người tranh thủ giờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khu-rung-ngu-say-da-ngan-ban-tich/2842523/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.