Trong phòng ngủ, hai người ngồi trước chiếc bàn học nhỏ. Hứa Trạc lật nhanh vài trang vở bài tập của Lâm Tinh Dao, chữ viết trẻ con thôi không nói nhưng bài vở ghi chép còn ăn bớt, có chỗ chữ viết còn nghuệch ngoạc như gà bới, nhìn là biết vẽ trong lúc ngủ gà ngủ gật.
Hứa Trạc nói, “Cậu vẽ cũng đẹp lắm.”
Lâm Tinh Dao đóng bụp vở mình vào giành lại, “Đừng xem nữa, có gì đẹp đâu mà.”
“Tuần sau cậu có thể bớt chút thời gian tìm mình, mình kèm cậu ngoài giờ.”
Lâm Tinh Dao không thích học không hề muốn học thêm ngoài giờ chút nào, “Không cần đâu, cậu cho mình mượn vở xem là được rồi.”
“Định lười đó à?” Hứa Trạc cười, như đi guốc trong bụng Lâm Tinh Dao. Hắn tiện tay cầm lấy chiếc bút chì trên bàn, “Mình đánh dấu vài chỗ trước cho cậu, nội dung có hết trong sách giáo khoa.”
Hắn đang định viết thì đột nhiên nhìn sang một chỗ. Chiếc bút chì ấy vốn nằm trên chồng sách vở quăn hết mép, chất thành đống lộn xộn. Có một cuốn sách giáo khoa kẹp giữa chỗ sách vở, bìa sách cũ cong một góc để lộ những trang sách bên trong.
Hứa Trạc im lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng đặt chiếc bút chì trong tay vào trang sách ấy ấn nhẹ xuống.
Ở góc bên phải của trang sách có ba chữ viết tay, nét chữ non nớt: Lâm Vân Tinh.
Hắn cụp mắt xuống, trầm giọng đọc ba chữ đó lên, “Lâm Vân Tinh.”
Lâm Tinh Dao nhìn theo hướng chiếc bút chì trong tay hắn, ‘ò’ một tiếng, “Đấy là tên hồi trước của mình, hồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khu-rung-ngu-say-da-ngan-ban-tich/2842525/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.