🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trong phòng ngủ, hai người ngồi trước chiếc bàn học nhỏ. Hứa Trạc lật nhanh vài trang vở bài tập của Lâm Tinh Dao, chữ viết trẻ con thôi không nói nhưng bài vở ghi chép còn ăn bớt, có chỗ chữ viết còn nghuệch ngoạc như gà bới, nhìn là biết vẽ trong lúc ngủ gà ngủ gật.

Hứa Trạc nói, “Cậu vẽ cũng đẹp lắm.”

Lâm Tinh Dao đóng bụp vở mình vào giành lại, “Đừng xem nữa, có gì đẹp đâu mà.”

“Tuần sau cậu có thể bớt chút thời gian tìm mình, mình kèm cậu ngoài giờ.”

Lâm Tinh Dao không thích học không hề muốn học thêm ngoài giờ chút nào, “Không cần đâu, cậu cho mình mượn vở xem là được rồi.”

“Định lười đó à?” Hứa Trạc cười, như đi guốc trong bụng Lâm Tinh Dao. Hắn tiện tay cầm lấy chiếc bút chì trên bàn, “Mình đánh dấu vài chỗ trước cho cậu, nội dung có hết trong sách giáo khoa.”

Hắn đang định viết thì đột nhiên nhìn sang một chỗ. Chiếc bút chì ấy vốn nằm trên chồng sách vở quăn hết mép, chất thành đống lộn xộn. Có một cuốn sách giáo khoa kẹp giữa chỗ sách vở, bìa sách cũ cong một góc để lộ những trang sách bên trong.

Hứa Trạc im lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng đặt chiếc bút chì trong tay vào trang sách ấy ấn nhẹ xuống.

Ở góc bên phải của trang sách có ba chữ viết tay, nét chữ non nớt: Lâm Vân Tinh.

Hắn cụp mắt xuống, trầm giọng đọc ba chữ đó lên, “Lâm Vân Tinh.”

Lâm Tinh Dao nhìn theo hướng chiếc bút chì trong tay hắn, ‘ò’ một tiếng, “Đấy là tên hồi trước của mình, hồi cấp hai bà ngoại đã đổi lại tên cho mình rồi.”

“Sao lại đổi tên?”

Lâm Tinh Dao đung đưa chân, nói bằng giọng tỉnh bơ, “Cậu biết mà, bố mình làm chuyện đó, bà ngoại sợ mình bị bắt nạt nên đổi tên cho mình rồi còn chuyển nhà nữa.”

Một lúc lâu sau Hứa Trạc không nói gì. Dường như hắn đang suy nghĩ gì đó, khi cụp mắt xuống ánh mắt lạnh lùng, vẻ ấm áp trên khuôn mặt như tan biến, hắn lẳng lặng ngồi trước bàn y hệt một người máy tinh xảo.

Lâm Tinh Dao không thấy hắn nói gì, ngẩng đầu lên đầy khó hiểu. Ngay lập tức Hứa Trạc cũng nhìn cậu, đôi mắt lại ánh lên vẻ ấm áp lần nữa, còn có chút áy náy, “Xin lỗi, cứ nhắc đến chuyện buồn của cậu mãi.”

Đúng lúc ấy tiếng gõ cửa phòng vang lên, bà ngoại mở cửa bước vào, tay cầm một đĩa hoa quả đã cắt sẵn. Bà cụ bước tới đặt đĩa hoa quả xuống bàn, thấy hai người bày vở và sách bài tập trước mặt bèn hài lòng nói, “Tiểu Hứa à, con dạy Dao Dao học vất vả rồi, ăn chút hoa quả đi.”

Hứa Trạc chủ động nhận lấy chiếc đĩa, “Cảm ơn bà ngoại ạ.”

Bà ngoại cười tủm tỉm, vừa tiện tay thu dọn đống bừa bộn trên bàn Lâm Tinh Dao vừa trò chuyện với Hứa Trạc, “Tiểu Hứa ngoan thật, học giỏi đã thế còn chịu làm bạn với Dao Dao nhà bà nữa. Nếu là bạn khác thì có khi còn chê Dao Dao nhà bà không thích học ấy chứ.”

Hôm nay Lâm Tinh Dao đã bị nói mấy lần là không thích học, không nhịn được nữa vặc lại, “Học kém thì sao vậy ạ? Có nhiều người hồi nhỏ học không giỏi mà lớn lên vẫn kiếm được nhiều tiền lắm đó.”

“Ấy! Cái thằng tồ này chỉ biết có kiếm tiền, người có tri thức với người không thì có giống nhau được không hả?”

Lâm Tinh Dao giận dỗi lẩm bà lẩm bẩm, trái lại Hứa Trạc lên tiếng, nói, “Tinh Dao không có quá nhiều bạn trong trường, bình thường không có bạn cùng nhau học tập. Hầu như giáo viên lớp 10 nào cũng khá nghiêm khắc, có lẽ cậu ấy không hợp với kiểu dạy đó lắm. Với cả Tinh Dao luôn ngồi ở cuối lớp, có thể đôi lúc sẽ không nghe rõ giáo viên giảng gì lắm ạ.”

Lâm Tinh Dao sững sờ, vậy mà khuôn mặt bà cụ lại ánh lên biểu cảm khác với vừa nãy. Bà khựng lại trong giây lát rồi trìu mến nói, “Tiểu Hứa ngoan thật đấy.”

Hứa Trạc không ở lại chơi nhà Lâm Tinh Dao quá lâu, hắn còn phải về nhà chuẩn bị thủ tục liên quan đến cuộc thi mô phỏng kinh doanh. Lâm Tinh Dao tiễn hắn xuống tầng, xe đạp của Hứa Trạc dựng ngay tầng dưới.

Hứa Trạc mở khóa xe, đứng thẳng người đỡ xe đạp, “Mình đi đây.”

“Ừ.”

Hứa Trạc nhìn Lâm Tinh Dao, giọng nói trầm thấp êm tai, “Lúc nãy mình nói hơi nhiều đúng không?”

“Hả? –––– Đâu có.” Lâm Tinh Dao không thấy khó chịu chút nào, thậm chí có thể nói là cậu vui như mở cờ trong bụng nữa kìa. Mỗi lần chưa làm xong bài tập hay điểm bài kiểm tra quá kém, cậu chỉ toàn nhận được những lời phê bình và sự khó mà hiểu nổi đến từ giáo viên. Không có bất cứ điểm tốt nào, đâu đâu cũng là lỗi sai.

Bị phê bình quá nhiều nên dần dà cảm xúc cậu cũng chai lì, chỉ coi mình bị gắn mác ‘học dốt’ từ hồi cha sinh mẹ đẻ, mang cái danh ấy như chẳng hề gì.

Nhưng khi nghe những lời Hứa Trạc nói ấy, Lâm Tinh Dao như bừng tỉnh, thì ra cái sai có lẽ không hoàn toàn nằm ở bản thân cậu.

Thì ra sẽ có người lên tiếng cho cậu.

“Mình vui lắm.” Lâm Tinh Dao đút tay túi quần, cúi đầu lăn qua lăn lại hòn đá dưới chân, “Cậu đến nhà mình chơi, mình rất vui.”

Lúc nói những lời này cậu không dám nhìn đối phương, thấy ngượng chín mặt. Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu cảm nhận được có một bàn tay lướt qua tóc mình.

Lâm Tinh Dao ngẩng đầu. Hứa Trạc chỉ nhẹ nhàng gạt tóc cậu rồi thu tay về, “Tóc dính chút bụi.”

Rồi hắn nói với Lâm Tinh Dao, “Mình cũng rất vui.”

Hắn nhìn Lâm Tinh Dao đăm đăm, ánh mắt chăm chú như xuyên qua làn gió lạnh lẽo, hệt như một chiếc lò sưởi âm tường làm người sợ lạnh quyến luyến cuộn mình lại không muốn rời đi.

Lâm Tinh Dao bỗng nảy lên một suy nghĩ vô lí rằng –––– cậu rất mong Hứa Trạc sẽ luôn nhìn mình như thế này.

Như vậy thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ thấy rét buốt nữa.

Vừa hết ngày cuối tuần, tâm trạng vui vẻ của Lâm Tinh Dao bị phá hủy bởi hai chữ ‘thứ Hai’. Một vòng thời gian đi học nhàm chán mới lại bắt đầu, không thể cuộn mình trong chăn ngủ nướng, phải chịu đựng các bạn cùng lớp ồn ào, giáo viên nghiêm khắc và bài tập chất như núi.

Cuối cùng Lâm Tinh Dao cũng lấy hết can đảm quyết định xin phép giáo viên chủ nghiệm nghỉ. Cậu bận bịu vô cùng, buổi tối có lúc phải đi quán net, có lúc phải chơi với bà ngoại, mà mục đích của tiết tự học tối ở trường thực chất cũng chỉ là nằm bò ra bàn tâm hồn treo trên mây mà thôi.

Sau tiết tự học sáng, Lâm Tinh Dao ăn sáng xong về lớp đi thẳng tới văn phòng tìm giáo viên. Giáo viên chủ nhiệm đang chấm chữa bài tập về nhà trong văn phòng, nghe thấy Lâm Tinh Dao nói muốn xin nghỉ dài hạn bèn nhíu mày.

“Anh còn muốn xin nghỉ à?” Giáo viên chủ nhiệm nói, “Anh có biết điểm số hiện tại của mình không vậy?”

Những lời Lâm Tinh Dao đã tốn một lúc lâu để chuẩn bị sẵn trong đầu đã mất sạch trong ánh mắt gay gắt và khó hiểu ấy. Cậu chắp tay sau lưng đứng trước mặt giáo viên, nói nhỏ, “Bà em đang ốm, em phải chăm bà ạ.”

“Lâm Tinh Dao, đừng lấy cớ mãi thế. Tôi biết anh không thích học nhưng anh đâu thể trốn tránh chuyện này mãi được. Sao, không học đại học à? Học cấp ba xong là đi làm luôn à? Với cái điểm số này của anh, bài tập thì không nộp, lên lớp thì ngủ gật, anh còn không muốn học tiết tự học tối nữa –––– anh nói xem tôi đồng ý cho anh kiểu gì đây?”

“Nếu tôi là một giáo viên vô trách nhiệm thì anh có làm bài tập không hay ở lớp có học không tôi cũng mặc xác anh. Nhưng tôi phải có trách nhiệm với anh, không thì anh nghĩ tại vì sao mà đến giờ phút này tôi vẫn phải sát sao với anh như thế? Đến bây giờ vẫn có quá nhiều điều anh vẫn không hiểu…”

Giáo viên chủ nhiệm khuyên nhủ và dạy dỗ Lâm Tinh Dao hết lòng, trong văn phòng có rất nhiều giáo viên ngồi, không một ai trò chuyện, tất cả mọi người đều yên lặng nghe Lâm Tinh Dao bị phê bình, thỉnh thoảng liếc qua một cái.

Hai tay Lâm Tinh Dao chắp sau lưng, những ngón tay siết chặt lại trong vô thức, đầu ngón tay đỏ ửng.

Cậu thấy khó xử và xấu hổ vô cùng tận. Ít ai biết rằng thực ra cậu là một đứa trẻ da mặt rất mỏng và có lòng tự trọng rất cao. Ai ai cũng cho rằng cậu là một học sinh dốt lông bông mặt trơ như thớt từ rất lâu rồi. Nhưng không một ai hỏi cậu lí do tại sao, nếu có thì Lâm Tinh Dao sẽ thật thà giải thích rằng cậu ngủ trong lớp là vì luôn phải chơi game cùng người ta đến tận khuya, nếu không chơi cùng người ta nữa thì có thể người ta sẽ không trả tiền cho cậu; bài tập về nhà bỏ trống là vì cậu không biết làm thật, cậu không muốn chép bài tập của người khác chứ đừng nói là đi hỏi bài.

Cậu ghét bị người ta xúm lại nhìn chằm chằm, cảm giác ấy như thể cậu không phải là người mà là một con vật không có khả năng phản kháng, chỉ đợi tất cả mọi thứ bị những người xa lạ đánh giá. Bố cậu từng cướp của giết người rồi ngồi tù, vậy nên trước mặt tất cả mọi người cậu không còn là Lâm Tinh Dao mà chỉ là ‘con trai của kẻ phạm tội giết người’.

Không còn ai biết tên thật của cậu nữa.

“Ấy, Hứa Trạc à.”

Lâm Tinh Dao khẽ chớp mắt, cứng đờ người lại. Cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc ‘Em chào thầy’ từ phía sau lưng mình, tiếp theo đó là tiếng bước chân tiến lại gần cậu.

Giáo viên chủ nhiệm cười chào Hứa Trạc, “Đến nộp bài tập à? Thầy Trương vừa ra ngoài mất rồi.”

“Vâng.” Hứa Trạc đi qua bọn họ, dừng bước chân hết sức tự nhiên. Hắn nói nhẹ nhàng nhưng lại là nói với Lâm Tinh Dao, “Tinh Dao đến xin nghỉ à?”

Lâm Tinh Dao ngơ ngác nhìn hắn, gật đầu. Hứa Trạc bèn quay đầu lại nói với giáo viên chủ nhiệm lớp cậu, “Cô Hoàng ạ, gần đây bà ngoại của Tinh Dao khám chữa bệnh ở bệnh viện trung ương, ngày nào tan tiết tự học tối xong Tinh Dao cũng phải vào viện, về đến nhà đã là mười hai giờ hơn, khá vất vả ạ.”

Giáo viên chủ nhiệm ‘ồ’ một tiếng thật dài, “Bố mẹ em cũng công tác ở bệnh viện trung ương phải không?”

Hứa Trạc đáp, “Vâng, thỉnh thoảng em cũng tiện đường qua bệnh viện với Tinh Dao ạ.”

Ánh mắt giáo viên chủ nhiệm nhìn Lâm Tinh Dao đã thay đổi từ từ, “Ồ, chuyện này… cũng tương đối quan trọng. Vậy đi, em viết đơn xin nghỉ phép rồi đưa cô, cô kí cho em nghỉ một tháng trước đã, về sau nếu cần tiếp thì cô trò mình trao đổi sau.”

Cuối cùng Lâm Tinh Dao cũng thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi lưng, “Cảm ơn cô ạ.”

Hai người lần lượt ra khỏi văn phòng, lớp của Lâm Tinh Dao ở tầng này luôn còn Hứa Trạc phải đi lên cầu thang. Lâm Tinh Dao theo sau Hứa Trạc, ngắm bóng dáng cao ráo, thẳng tắp đầy điềm tĩnh và vững chắc của hắn.

Không biết sự thôi thúc từ đâu tới mà cậu lại gọi hắn lại, “Hứa Trạc.”

Hứa Trạc vừa lên cầu thang, nghe vậy bèn xoay người lại. Lòng bàn tay Lâm Tinh Dao nóng rực, ngập ngừng nói, “Cảm ơn cậu.”

Hứa Trạc cười, nhìn đỉnh tai đã đỏ ửng của cậu, “Khách sáo vậy à?”

“Mình…”

Bóng đen mờ mờ đổ xuống, Hứa Trạc lại đi xuống cầu thang bước đến bên cạnh cậu.

“Hồi nãy trông cậu như sắp khóc đến nơi, thấy mà thương.” Giọng Hứa Trạc trầm ấm dịu dàng, “Chuyện nhỏ thôi, không cần để tâm đâu.”

Hắn giơ tay lên, hơi cong ngón tay lại, khớp đốt ngón tay cọ nhẹ vào má Lâm Tinh Dao như đang dỗ dành an ủi. Cái chạm ấy đã đụng vào lông mi Lâm Tinh Dao, tựa con bướm vỗ cánh trong chớp mắt.

Bướm đậu vào lồ ng ngực Lâm Tinh Dao khiến tim cậu bỗng đập thật mạnh, căng ra tràn trề.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.