Dù là Lâm Tinh Dao mời Hứa Trạc đi ăn nhưng chốt lại vẫn theo ý của Lâm Tinh Dao, chọn một quán canh dê cậu thích.
Vào mùa đông rét thấu xương, Lâm Tinh Dao thích ăn canh nóng lúc ăn cơm để cho ấm tay chân. Bà ngoại hiểu cậu nên vừa vào đông là đã nấu canh ở nhà, dù Lâm Tinh Dao có đi chơi đến tối muộn mới về thì vẫn có canh nóng đun liu riu trong hũ.
Trên bàn có hai bát canh thịt dê, một đĩa bò bía và một đĩa sủi cảo trắng trẻo ú nu. Lâm Tinh Dao đói meo cả bụng nên cắm cúi ăn. Cửa hàng ồn ào, Hứa Trạc vẫn chưa cầm đũa ăn mà ngồi đối diện với Lâm Tinh Dao nhắn tin.
Lâm Tinh Dao thấy hắn không ăn bèn hỏi, “Cậu không thích ăn mấy món này à?”
“Đâu.” Hứa Trạc đặt điện thoại xuống, “Mình vừa thi về xong, giáo viên muốn xem báo cáo số liệu của nhóm mình, còn cả bản thảo luận văn theo nhóm nữa.”
Hứa Trạc bận bịu vậy mà còn lặn lội đường xa tới tìm cậu, ăn tối cùng cậu. Lâm Tinh Dao cứ áy náy mãi, đẩy đĩa đến trước mặt Hứa Trạc, “Vậy cậu mau ăn đi, ăn xong còn về sớm.”
Hứa Trạc cười, “Không sao, lâu rồi không gặp cậu, muốn chơi với cậu thêm lúc nữa.”
Lâm Tinh Dao không biết Hứa Trạc nói chuyện với người khác có đưa đẩy, thả thính làm người ta thấp thỏm như thế này hay không.
Chỉ cần nghĩ đến việc ai Hứa Trạc cũng dịu dàng như vậy là Lâm Tinh Dao thấy bực bội trong lòng, hệt như đang ghen. Dù tính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khu-rung-ngu-say-da-ngan-ban-tich/2842532/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.