🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cửa khẽ vang, Lâm Tinh Dao nhẹ nhàng đi vào, Hứa Trạc cũng vào nhà theo cậu.

Cậu bật đèn, lấy dép lê cho Hứa Trạc, cởi mũ và khăn ra rồi đẩy Hứa Trạc vào phòng mình, “Phòng mình có máy sưới, cậu vào trước đi.”

Cả người Hứa Trạc lạnh cóng mãi không ấm lên được, rõ ràng tay đã tím cả đi vì rét nhưng lại im lặng. Lâm Tinh Dao bật máy sưởi điện lên lấy vỏ chăn và chăn trong tủ quần áo ra định lồng vào thì nghĩ đến gì đó bèn quay đầu nhìn Hứa Trạc, “Cậu đi tắm trước đi, mình lồng chăn đã. À đúng rồi, cậu ăn gì chưa?”

Hứa Trạc nói, “Chưa.”

Lâm Tinh Dao nghĩ một chốc, nói, “Mình nấu cho cậu một bát sủi cảo nhé.”

Ở nhà có sủi cảo lần trước bà ngoại gói, bà cụ tự tay băm nhân cán vỏ, một chiếc sủi cảo được nặn ra từ sáu nếp gấp đối xứng nhau và phần nhân đầy đặn, trắng trẻo to tròn rất ngon, từ nhỏ Lâm Tinh Dao đã thích ăn.

Cậu vào phòng bếp bật quạt hút mùi, bật bếp đun nước, lấy sủi cảo trong tủ lạnh ra đếm từng cái một. Phòng bếp rất lạnh, Lâm Tinh Dao rét đến mức mặt trắng bệch, thở ra khói mờ mờ. Cậu vừa lấy sủi cảo xong, đứng dậy thì thấy Hứa Trạc đã vào phòng bếp không biết từ lúc nào, đứng ở một bên nhìn.

“Cậu đi tắm trước đi.” Lâm Tinh Dao nói, “Tắm xong thì ăn được luôn.”

Hứa Trạc nhìn những ngón tay mảnh khảnh đỏ bừng của cậu. Có vẻ như Lâm Tinh Dao bị cảm nhẹ vì lạnh, cứ sụt sịt mũi, giọng cũng hơi nghẹt. Cậu thấy Hứa Trạc đứng đực ở đó bèn đẩy hắn, “Mình lấy khăn với bàn chải đánh răng mới cho cậu để trên bồn trong nhà vệ sinh ấy, tắm nhanh đi, không sủi cảo nấu xong nguội nhanh lắm.”

Hứa Trạc bị cậu đẩy đi vào phòng tắm.

Nhà cũ, nhà vệ sinh và phòng tắm chung nhau, gạch còn xếp không khít nhau, đường men xiêu vẹo lộ ra lớp xi măng bên dưới.

Hứa Trạc bật đèn phòng tắm, nhìn thấy mình trong gương.

Lạnh lẽo như một người máy vừa xuất xưởng bóc niêm phong vậy.

Từ giây phút nhìn thấy Lâm Tinh Dao đến giờ, hắn lại không kiểm soát được biểu cảm và cảm xúc của mình. Hắn thấy buồn cười một cách vô lí.

Nhưng dường như lại không quá quan trọng.

Bởi Lâm Tinh Dao đã tin tưởng hắn, thích hắn như thế, không hề nghi ngờ hắn chút nào.

Khăn và bàn chải mới chưa bóc vỏ để trên bồn rửa mặt, nhìn trông như đồ trẻ em. Hứa Trạc không cần đoán cũng biết đây là đồ mới bà cụ sắm tết cho cháu mình, khăn còn in hình đèn lồng đỏ nho nhỏ nữa.

Hắn xé vỏ, c** q**n áo. Da Hứa Trạc trắng ngần, ánh đèn vàng ấm trong phòng tắm phủ xuống người hắn. Dáng người hắn cao, mảnh khảnh, vai rộng eo thon, đứng trước gương mà không soi được từ trán đổ lên.

Phòng tắm này còn nhỏ hơn nửa phòng tắm nhà Hứa Trạc, trên tường treo cơ man là đồ đạc, trong góc còn có thùng lau nhà. Hứa Trạc còn phải để ý dưới chân để tránh quay người là dẫm vào bồn cầu xổm.

Giây phút ấy Hứa Trạc hơi lơ đãng, đến khi nghe thấy tiếng nước ấm vòi hoa sen xối vào người ào ào, tiếng máy hút mùi kêu ù ù ngoài cửa, tiếng bát đũa chồng lên nhau và cả tiếng bước chân.

Đã rất lâu rồi những âm thanh ấy không xuất hiện trong nhà hắn nữa, cũng có thể là ngay từ ban đầu đã không có. Nhà hắn không có ai nấu cơm, phòng bếp trang trí rất đẹp. Dù là ăn tết nhưng không một ai về nhà trừ hắn.

Vậy nên hắn mới ngẩn ngơ trước những ‘âm thanh’ xa lạ trong nhà Lâm Tinh Dao.

Lâm Tinh Dao múc sủi cảo đã nấu chín vào bát, thái chút hành rắc lên rồi bê hai bát sủi cảo ra bàn ăn. Cùng lúc đó Hứa Trạc tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, tóc hắn còn hơi ướt, mặc áo len quần dài, áo khoác thì treo ở móc quần áo trên cửa.

Lâm Tinh Dao gọi Hứa Trạc, “Lại ăn thôi, đang nóng.”

Hứa Trạc ngồi đối diện cậu. Dường như hắn đã bình thường trở lại, cười với Lâm Tinh Dao, “Cảm ơn Tinh Dao nhé.”

“Khách sáo với mình làm gì.”

Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn, ánh đèn chiếu sáng chiếc bàn ăn nhỏ. Canh sủi cảo bốc hơi nóng hổi, Lâm Tinh Dao vừa ăn vừa trò chuyện với Hứa Trạc, “Cậu có xem chương trình gặp nhau cuối năm không?”

“Không.”

“Để mình kể, có một tiểu phẩm này hài cực…”

Lâm Tinh Dao bắt đầu kể đoạn buồn cười trong tiết mục gặp nhau cuối năm cho Hứa Trạc nghe. Cậu không xem kĩ mà vắt óc nhớ lại nội dung, thêm mắm thêm muối bịa lung tung thêm nửa. Hứa Trạc vừa chậm rãi ăn vừa nghe, hắn ăn rất lịch sự và yên lặng, để so sánh thì Lâm Tinh Dao sôi nổi hệt như một chiếc lò xo nảy tưng tưng.

Đêm muộn, những âm thanh ồn ào náo nhiệt đón năm mới vãn hẳn, lặng như tờ.

Lâm Tinh Dao sờ sờ giường, chăn điện đã sưởi ấm giường, cậu tắt chăn điện đi, chui vào trong chăn vẫn không quên đưa tay ra dém góc chăn cho Hứa Trạc, “Lạnh không?”

Hứa Trạc cởi áo len, chỉ mặc đúng một chiếc sweater dài tay và quần dài. Giường không quá lớn, hai người nằm sát cạnh nhau, Hứa Trạc đáp, “Ấm lắm.”

Lâm Tinh Dao sợ tối mình giành chăn của Hứa Trạc nên trải chăn mới cho hắn. Cậu tắt đèn ‘tách’ một cái, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.

Sau một loạt tiếng sột soạt, Lâm Tinh Dao đụng vào người Hứa Trạc, chăn của cả hai ép vào nhau. “Hứa Trạc.”

“Hửm?”

“Sao hôm nay cậu lại buồn?”

Trong tối tăm chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn. Lâm Tinh Dao không thấy mặt Hứa Trạc, chỉ nghe thấy hắn trầm giọng nói, “Sao lại nghĩ mình buồn?”

“Cậu ra bờ sông xa ơi là xa ngồi một mình không về nhà, không phải buồn thì là gì? Với cả hôm nay cậu chẳng nói gì mấy, cũng không cười nữa.”

Hứa Trạc như đang đùa cậu, “Có những lúc cười không có nghĩa là vui vẻ.”

Lâm Tinh Dao cố ngẫm nghĩ câu nói của hắn, “Ý cậu là thật ra bình thường cậu không vui đúng không?”

Hứa Trạc im lặng trong chốc lát, dịu giọng đáp, “Lúc chơi với cậu thì rất vui.”

Song Lâm Tinh Dao lại hỏi, “Thật á?”

Hứa Trạc khẽ khựng lại. Lâm Tinh Dao và Hứa Trạc nằm nghiêng mặt đối mặt với nhau, nói nghiêm túc, “Lúc nào cậu cũng cười với mọi người nên mình không biết rốt cuộc là cậu thấy vui, bực hay buồn, cũng không biết câu nào cậu nói là thật nữa.”

“Là vì từ nhỏ cậu đã được dạy phải trở thành một người cực kì xuất sắc, cực kì hoàn hảo nên mới––” Lâm Tinh Dao cố tìm từ thích hợp để mô tả, “–– che giấu cảm xúc thật của bản thân không?”

Hứa Trạc khẽ hỏi, “Dao Dao, cậu thấy mình đang lừa cậu à?”

“Không, sao lại thế được?” Lâm Tinh Dao vội vàng giải thích, “Mình chỉ thấy cậu nghiêm khắc với bản thân quá… Ý mình là cậu đã giỏi lắm rồi, thật ra cậu có thể thả lỏng một chút, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó.”

Lâm Tinh Dao còn lấy ví dụ cho Hứa Trạc, “Ví dụ như lúc nào cậu không vui thì có thể nói chuyện với mình này, mình sẽ lắng nghe thật nghiêm túc và nghĩ cách cùng cậu, cậu không cần giấu tâm sự trong lòng một mình nữa đâu.”

Cậu nói một tràng mà Hứa Trạc không trả lời lại. Cậu tưởng Hứa Trạc ngủ rồi nên nhỏ giọng gọi, “Hứa Trạc?”

“Ừm.” Hứa Trạc trả lời một tiếng. Trong căn phòng ấm áp tối đen như mực, giọng hắn trầm ấm êm tai như ru người ta vào giấc ngủ ngon. Ngay sau đó là tiếng v**t v*, một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào má cậu, ngón tay lướt qua tai cậu.

“Sau này… nếu có cơ hội, mình sẽ nói.” Ngón tay của Hứa Trạc mảnh khảnh, lòng bàn tay ấm áp, chạm vào má làm Lâm Tinh Dao thấy mặt mình nong nóng. “Muộn rồi, ngủ đi.”

Lâm Tinh Dao để hắn trấn an mình, ngoan ngoãn nói ‘Ừ’ rồi nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, cậu thấy tim mình đập thình thịch.

Hơi thở của Hứa Trạc gần cậu quá đỗi, nhiệt độ cơ thể ấm áp và cả cảm giác hiện hữu không thể nào phớt lờ được. Phản ứng của cậu quá chậm chạp, hào hứng vì chuyện Hứa Trạc sang nhà mình đến tận nửa đêm và mãi cho đến khi hai người cùng nằm trên một chiếc giường, mặt đỏ ửng lên.

Cảm giác rung động quá đỗi quen thuộc, nó đã lặp lại không biết bao nhiêu lần kể từ lần đầu tiên gặp Hứa Trạc. Chỉ là cậu không hiểu, không dám thừa nhận, không dám tin.

Không dám nói với lòng mình rằng bản thân lại thích Hứa Trạc một cách mê mệt đến thế.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.