Cửa khẽ vang, Lâm Tinh Dao nhẹ nhàng đi vào, Hứa Trạc cũng vào nhà theo cậu.
Cậu bật đèn, lấy dép lê cho Hứa Trạc, cởi mũ và khăn ra rồi đẩy Hứa Trạc vào phòng mình, “Phòng mình có máy sưới, cậu vào trước đi.”
Cả người Hứa Trạc lạnh cóng mãi không ấm lên được, rõ ràng tay đã tím cả đi vì rét nhưng lại im lặng. Lâm Tinh Dao bật máy sưởi điện lên lấy vỏ chăn và chăn trong tủ quần áo ra định lồng vào thì nghĩ đến gì đó bèn quay đầu nhìn Hứa Trạc, “Cậu đi tắm trước đi, mình lồng chăn đã. À đúng rồi, cậu ăn gì chưa?”
Hứa Trạc nói, “Chưa.”
Lâm Tinh Dao nghĩ một chốc, nói, “Mình nấu cho cậu một bát sủi cảo nhé.”
Ở nhà có sủi cảo lần trước bà ngoại gói, bà cụ tự tay băm nhân cán vỏ, một chiếc sủi cảo được nặn ra từ sáu nếp gấp đối xứng nhau và phần nhân đầy đặn, trắng trẻo to tròn rất ngon, từ nhỏ Lâm Tinh Dao đã thích ăn.
Cậu vào phòng bếp bật quạt hút mùi, bật bếp đun nước, lấy sủi cảo trong tủ lạnh ra đếm từng cái một. Phòng bếp rất lạnh, Lâm Tinh Dao rét đến mức mặt trắng bệch, thở ra khói mờ mờ. Cậu vừa lấy sủi cảo xong, đứng dậy thì thấy Hứa Trạc đã vào phòng bếp không biết từ lúc nào, đứng ở một bên nhìn.
“Cậu đi tắm trước đi.” Lâm Tinh Dao nói, “Tắm xong thì ăn được luôn.”
Hứa Trạc nhìn những ngón tay mảnh khảnh đỏ bừng của cậu. Có vẻ như Lâm Tinh Dao bị cảm nhẹ vì lạnh, cứ sụt sịt mũi, giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khu-rung-ngu-say-da-ngan-ban-tich/2842534/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.