🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi

16. “LÚC NÀO DAO DAO CŨNG NHÌN MÌNH VẬY NHỈ?”“Dù sau này bọn mình có giận dỗi nhau, cậu khao mình trà sữa, mình mời cậu ăn ngon, thì coi như là làm hòa rồi.”

 

Sáng sớm Lâm Tinh Dao tỉnh vì chuông báo thức điện thoại. Cậu giật bắn mình trên giường, cầm đúng điện thoại nhấc máy nhanh như chớp.

“Alo, bà ngoại ạ…”

“Hôm qua con… nửa đêm ngủ giường gấp lạnh quá nên về nhà ngủ rồi…”

Lâm Tinh Dao cố gọi điện thoại xong nói nhỏ nhất có thể, cúp máy quay đầu lại thì thấy Hứa Trạc vẫn đang ngủ, thở đều đặn.

Cậu sợ làm Hứa Trạc tỉnh, giờ thì thấy Hứa Trạc vẫn đang ngủ ngon. Cậu lại chui vào trong chăn ghé sát Hứa Trạc ngắm gương mặt hắn.

Lồng ngực Lâm Tinh Dao như có lông hồng lướt qua ngưa ngứa, không biết miêu tả cảm xúc của mình khi ngắm Hứa Trạc như thế nào, chỉ thấy hắn đẹp vô cùng tận. Cậu thấy xấu hổ và sợ hãi vì đem lòng thích bạn cùng giới, nhưng chỉ cần không thể hiện tình cảm ấy ra, không một ai hay biết, thì cậu vẫn thích người ấy như thế này được chứ?

Giấu trong lòng một tình cảm kín đáo, vừa có thể ở bên Hứa Trạc một cách an toàn, vừa có thể vui như mở cờ vì chuyện ấy, đúng là không còn gì hơn thế nữa.

Lâm Tinh Dao vẫn đang nghĩ đơn giản, vào khoảnh khắc mới biết yêu, từ ‘chia xa’ chưa hề có trong từ điển của cậu.

Lâm Tinh Dao xuống giường đi đánh răng rửa mặt. Bà ngoại vừa gọi điện cho cậu nói sắp về nhà. Lâm Tinh Dao nói muốn đi đón bà nhưng bà cụ lại bảo thôi, biết Hứa Trạc đang ở nhà mình nên vội bảo cậu đi chợ mua chút thức ăn, đợi bà về nấu cùng ăn cơm.

Lâm Tinh Dao vệ sinh cá nhân xong, thay quần áo rồi vào phòng ngủ, đang chần chừ không biết nên gọi Hứa Trạc dậy ăn sáng không.

Trong tia nắng buổi sớm, Hứa Trạc nằm nghiêng trong chăn, hô hấp nhẹ nhàng và đều đặn. Vừa nãy cậu đi ra đi vào, không biết có làm Hứa Trạc tỉnh không.

Lâm Tinh Dao ngồi xổm xuống, ghé vào đầu giường thì thầm, “Hứa Trạc.”

Cậu vừa nói là Hứa Trạc bỗng ngưng hô hấp, mở mắt ra. Hứa Trạc hiếm khi trưng bộ dạng ngủ mơ mơ màng màng, mở mắt ra thấy Lâm Tinh Dao, sau hai giây mới nhận ra, tỉnh táo hẳn.

“Xin lỗi… mấy giờ rồi?” Hứa Trạc ngồi dậy trên giường. Đương nhiên là hắn thấy được sắc trời sáng sủa ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt lóe lên vẻ bối rối.

Lâm Tinh Dao đáp, “Chín giờ rồi. Mình muốn hỏi cậu muốn ăn sáng món gì? Bây giờ mình ra ngoài mua thức ăn, mua đồ ăn sáng về cho cậu được luôn.”

“Giờ mình dậy đây.”

Hứa Trạc thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Hắn đứng trước gương rửa mặt, thẳng lưng nhìn bản thân mình trong gương. Giây phút mở mắt nhìn thấy Lâm Tinh Dao đầu óc hắn vô cùng tỉnh táo, nhưng khi hắn nhận ra mình suýt ngủ trên giường nhà người ta đến tự tỉnh dậy, Hứa Trạc lại cảm thấy mình hơi khác thường.

Chỉ có riêng mình hắn biết việc ngủ khó khăn với hắn đến nhường nào. Không biết bao nhiêu đêm Hứa Trạc mở mắt đến tận trời sáng. Dù nhắm mắt lại cũng chỉ ngủ chập chờn, một tiếng động nhẹ sẽ khiến hẳn tỉnh lại ngay lập tức.

Điều may mắn duy nhất chính là căn nhà rộng lớn ấy thường xuyên yên tĩnh.

Nhưng nhà Lâm Tinh Dao thì không hề vậy. Căn nhà ở khu dân cư gần đường phố, dù đêm hôm khuya khoắt thì thỉnh thoảng cũng sẽ nghe thấy tiếng ngoài đường vọng vào qua cửa sổ. Hơn nữa Lâm Tinh Dao còn ngủ ngay cạnh hắn trên cùng một chiếc giường.

“Hứa Trạc!”

Lâm Tinh Dao ló đầu vào phòng tắm, “Trưa nay ăn ở nhà mình đi? Bà ngoại nghe nói cậu ở nhà, bảo mình đi mua thức ăn bây giờ, đợi bà về nấu cho bọn mình ăn.”

Cậu đã mặc xong đồ, đội luôn cả mũ len, tay cầm chìa khóa và điện thoại, hào hứng đứng ngoài cửa nhìn Hứa Trạc, gương mặt toát lên vẻ háo hức đợi hắn gật đầu nói ‘ừ’.

Hứa Trạc nhìn đi chỗ khác, hắn nghĩ mình nên từ chối, “Làm phiền nhà cậu lâu quá rồi…”

Hắn còn chưa kịp nói hết mà Lâm Tinh Dao đã nói ngay, “Làm phiền cái gì, ăn tết phải nhiều người mới vui chứ? Dù gì cậu về nhà cũng không có ai, nhà mình có mỗi mình với bà ngoại, vừa hay ba người ăn cùng nhau.”

Lâm Tinh Dao sợ Hứa Trạc sắp đi nên cứ đứng lì ở cửa phòng tắm không chịu đi, “Cậu muốn ăn sáng gì? Nói nhanh, mình mua về cho cậu.”

Hứa Trạc bị Lâm Tinh Dao chặn ở ngoài cửa, cảnh tượng này chẳng khác nào một nhóc đầu gấu đang chặn đứng học sinh ngoan vừa tan học về đòi phí bảo vệ, nhóc đầu gấu còn lùn hơn học sinh ngoan nửa cái đầu. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng Hứa Trạc cũng quay đầu mỉm cười.

“Được rồi, mình không đi.” Hứa Trạc nhéo má Lâm Tinh Dao một cái đầy dịu dàng, “Mình đi ra ngoài cùng cậu được không?”

Lâm Tinh Dao còn thiếu đúng một tiếng ‘yeah’, phấn khích quay người chạy đi. Hứa Trạc thấy cậu chạy vào phòng ngủ không biết lần mò gì mà một lúc lâu sau cúi đầu, không thể hiện quá nhiều cảm xúc trên mặt nữa.

Lâm Tinh Dao tìm cho Hứa Trạc một chiếc khăn quàng cổ. Hứa Trạc vừa thay quần áo xong, Lâm Tinh Dao lấy khăn ra, giơ tay choàng khăn cho hắn, “Khăn này là hồi trước bà mình đan, ở ngoài lạnh lắm, cậu đeo đi chống gió.”

Chiếc khăn ấy màu trắng ngà, mũi đan rất mau, dày cộp, hơi sổ lông nhưng Hứa Trạc đeo trông vẫn rất đẹp.

Hứa Trạc không từ chối cậu, đeo khăn xong thì đi xuống tầng cùng Lâm Tinh Dao. Ngoài trời đúng là rét căm căm, Lâm Tinh Dao hắt xì mấy cái vì bị gió lùa, cứ sụt sịt mũi mãi.

Hứa Trạc kéo nhẹ mũ len cậu xuống che kín tai, “Ốm à?”

Lâm Tinh Dao hắng giọng, “Vẫn ổn, hơi ngứa họng thôi, về nhà uống tí nước ấm là được.”

Cậu vô cùng hào hứng, kéo Hứa Trạc đi trung tâm thương mại gần khu dân cư. Mùng 1 Tết, cửa hàng trên phố đóng cửa hết cả, gần nhà chỉ có mỗi trung tâm thương mại này là mở. Mùng 1 Tết nên ngoài đường vắng tanh, hai người từ tầng một đi xuống siêu thị tầng dưới, siêu thị cũng mới mở cửa, có kha khá người lớn tuổi đi siêu thị mua thức ăn.

“Hứa Trạc, cậu muốn ăn gì?”

“Mình không kén ăn, mua món cậu với bà ngoại thích là được rồi.”

Lâm Tinh Dao nghĩ một hồi mới nhớ ra, “Mình biết rồi, cậu thích ăn thịt.”

Hứa Trạc nhướng mày, “Sao cậu biết?”

“Hồi trước cậu khao mình ăn mì, mình thấy cậu ăn hết thịt mà còn thừa bao nhiêu là mì.” Lâm Tinh Dao liệt kê cho Hứa Trạc, “Lần trước bọn mình đi ăn canh thịt dê ấy, cậu cũng ăn hết thịt dê, không đụng đến nước canh với bánh xíu nào, sủi cảo nhân trứng hẹ cậu ăn hai miếng là không ăn nữa luôn.”

Cuối cùng cậu còn dạy dỗ hắn trông rất ra dáng, “Thích ăn thịt là tốt, nhưng cũng phải ăn cả rau lẫn thịt.”

Hứa Trạc nhìn Lâm Tinh Dao mãi một lúc không nói gì. Lâm Tinh Dao hơi ngại vì ánh nhìn của hắn, ngượng nghịu quay người cúi đầu chọn thức ăn, “Hôm nay… mua cá đi, bà ngoại mình làm cá chiên sốt ngon cực luôn.”

Cậu vừa định đẩy xe đi lấy vợt vớt cá, đột nhiên Hứa Trạc ghé sát cậu từ sau lưng. Hứa Trạc cao hơn cậu, một tay nắm xe đẩy, hơi thở ấm áp bỗng dán sát ngay bên tai Lâm Tinh Dao.

Nhìn từ phía sau, Lâm Tinh Dao như được Hứa Trạc ôm vào lòng đầy thân mật vậy.

Trong tiếng người nói qua lại ồn ào, Lâm Tinh Dao nghe thấy Hứa Trạc nói bên tai mình, “Dao Dao nhìn mình kĩ vậy? Lúc nào cũng đang nhìn mình phải không?”

Siêu thị người ra kẻ vào không ngớt, đi lướt qua bọn họ. Tai Lâm Tinh Dao đỏ bừng, cứng ngắc người không dám quay đầu lại, “Đâu… không phải lúc nào cũng nhìn cậu mà, chỉ thỉnh thoảng thôi, vô tình để ý thôi.”

Tiếng cười trầm xen lẫn với hơi thở khẽ luồn vào tai Lâm Tinh Dao đầy mập mờ. “Vậy à? Mình chưa để ý Dao Dao thích ăn gì hết, xin lỗi.”

Không gian bị thu hẹp lại bỗng chốc mở rộng ra, không khí lưu thông trở lại. Hứa Trạc trông rất tự nhiên, lùi lại một bước như thể chẳng có gì xảy ra, cầm gói bim bim trong xe đẩy lên, “Thích ăn đồ ăn vặt không cao lên được đâu.”

Lâm Tinh Dao đứng đực đó một hồi, đến khi chân hơi nhũn ra mới lại dồn thêm sức. Tim đập thình thịch, Lâm Tinh Dao cố hết sức để giấu gương mặt đỏ lựng của mình, lắp bắp, “Ờ, thì, chỉ lấy một gói thôi, bọn mình ăn chung.”

Cậu nói xong bèn vội vàng đẩy xe chạy đi mất, không muốn để Hứa Trạc thấy mặt mình. Hứa Trạc theo sao cậu, thấy cậu cúi đầu chọn cá, mũ len trùm qua đuôi tóc nhưng hở ra ngoài mất đỉnh tai đỏ ửng.

Dưới đáy biển có vô vàn sinh vật khác với trên mặt đất, chúng tránh được ánh sáng mặt trời chiếu vào, để hòa vào không gian tối tăm, cơ thể toát lên vẻ trong suốt kì lạ. Mạch máu, xương sống, các cơ quan trong cơ thể, thậm chí là bộ não như khối u máu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhịp tim đập, nhịp mạch máu nối với các cơ quan đập nhẹ, thân thể trong suốt co duỗi bơi lội dưới biển sau, nếu như được người ta ngắm kĩ càng trong bóng tối thì nó sẽ lộ ra không sót lại gì.

Hắn không ngờ được có ngày mình lại giống như loài động vật dưới biển sâu ấy.

Mười giờ sáng, bà cụ Lý Như Tiên từ viện về nhà. Bà thở hổn hển, được Lâm Tinh Dao dìu lên tầng, thấy bé con nhìn mình đầy lo lắng, bà nói, “Leo cầu thang thôi mà, có ông bà già nào mà không thở hổn hển.”

Lâm Tinh Dao nghi ngờ, “Bà ngoại lại gầy đi rồi đúng không?”

“Ngày nào cũng chạy qua chạy lại trong viện, còn phải kiêng nhiều món nữa, thế thì ai mà sụt mất cân thịt?” Bà ngoại như đang nhìn tên ngố tàu, “Còn nói bà, con nhìn con xem, không béo lên được tí nào! Trưa nay ăn nhiều lên đã nghe rõ chưa? Hứa Trạc vẫn đang ở nhà mình đúng không?”

Lâm Tinh Dao đáp, “Vẫn ạ.” Cậu lấy chìa khóa mở cửa, xách đồ của bà cụ vào nhà. Hứa Trạc đang đun nước trong phòng bếp, nghe thấy tiếng bèn đi ra, mỉm cười, “Chúc mừng năm mới ạ, mới mùng Một đã phiền nhà mình.”

Lâm Tinh Dao chỉ vào thùng sữa và thùng hoa quả dưới đất, “Hứa Trạc đi siêu thị mua đấy ạ, bảo là biếu quà sang chơi nhà, con nói không cần mà cậu ấy cứ mua.”

“Ôi dào, Tiểu Hứa mua mấy cái này làm gì? Con vẫn còn nhỏ, lúc nào muốn sang chơi với Dao Dao cứ đến thẳng, không cần quà cáp gì đâu!”

“Tết nhất vẫn cần ạ.”

“Ừ, ừ.” Bà cụ vô cùng vui vẻ, vừa nhanh nhẹn cởi áo vừa đi vào phòng bếp, “Hai đứa tụi con chơi một lát đi, giờ bà làm cơm, Tiểu Hứa đừng có về nhà, ở nhà bà ăn cơm.”

Lâm Tinh Dao ‘hứ’ một tiếng, “Nhà cậu ấy chẳng có ai, cũng không thấy bố mẹ gọi điện nữa cơ.”

Giọng điệu rất ư là không hài lòng. Lý Như Tiên lườm bé con một cái, ý bảo cậu đừng nói lung tung, Lâm Tinh Dao bèn im miệng, ngoan ngoãn không nói nhiều nữa.

Nhưng trông Hứa Trạc lại chẳng hề để bụng, cười nói, “Vâng, Tết bố mẹ con ở viện trực suốt, quê không phải ở đây. Dao Dao nghe nói con ở nhà một mình lên kéo con qua đây ăn Tết ngay và luôn ạ.”

Bà cụ nghe mà xót, bèn nói phải nấu thật ngon cho bọn họ, vào phòng bếp là bắt đầu bận rộn. Thời còn trẻ, bữa tất niên hằng năm là một tay Lý Như Tiên làm hết, lúc ấy nhà có người lớn trẻ con đủ cả, họ hàng cũng sang nhà đón Tết cùng, bà luôn tay luôn chân cả ngày trời, một mình làm nguyên mâm cỗ to. Giờ tuy tuổi đã cao, nhưng vẫn dư sức nấu một bữa thịnh soạn cho hai đứa nhỏ.

Lâm Tinh Dao cũng giúp một tay. Hứa Trạc vốn cũng muốn giúp, nhưng phòng bếp nhỏ, hai người làm thật sự cũng phải nhường chỗ nhau, thêm Hứa Trạc mù tịt việc nhà, vào cũng không giúp được gì, thế là bị Lâm Tinh Dao đuổi vào phòng ngủ ngồi máy sưởi cho ấm.

Hứa Trạc ngồi vào bàn học của Lâm Tinh Dao, cúi đầu mở vở bài tập để trên bàn ra. Vở bài tập của Lâm Tinh Dao còn trắng trơn hơn cả vở nháp của hắn, làm được một câu thì bỏ trống hai câu, một mặt đề mà bỏ trống hơn nửa. Quyển nháp để dưới vở bài tập còn viết nhiều hơn, có công thức toán viết lung tung, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, còn vẽ cả người que. Người que ở khắp trang giấy, vẽ từ đầu vở đến cuối vở, tư thế người que rất đa dạng, xem ra ai kia đúng là không muốn làm bài tập một chút nào hết.

Hắn đang tập trung xem, điện thoại kêu một tiếng. Hứa Trạc lấy điện thoại mở màn hình thì thấy tin nhắn của giáo sư bệnh viện mà hồi trước cha mẹ đã giới thiệu cho hắn, nội dung là bản chỉnh sửa luận văn của hắn.

Giáo sư là Hoa kiều, hiện nay đang làm trong một trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, sau khi gặp Hứa Trạc vài lần, ông rất ưng Hứa Trạc, còn hỏi đùa rằng sau khi tốt nghiệp có muốn sang bên đó học ở trường đại học ông dạy không.

Bố mẹ Hứa Trạc đã lên kế hoạch tương lai kĩ càng cho Hứa Trạc từ sớm: Theo như thành tích chuyên ngành và kinh nghiệm tham gia các hạng mục nghiên cứu đến nay của Hứa Trạc, hắn có thể được tuyển thẳng vào viện Y của một trường top đầu trong nước; sau 5 năm học chính quy sẽ đăng kí học thạc sĩ nghiên cứu sinh ở nước ngoài. Vị giáo sư kia là bạn thân của bố mẹ Hứa Trạc, đại học ông đang giảng dạy cũng nằm trong những trường hai phụ huynh cân nhắc. Đôi bên bàn bạc, nhất trí để Hứa Trạc tiếp xúc với đề tài nghiên cứu ở đại học rồi theo giáo sư lên lớp làm thí nghiệm, thử hoàn thành một bài luận văn nghiên cứu.

Hứa Trạc không tỏ ý kiến. Dù ai nói gì với hắn, hắn cũng cười và đáp ‘được’, sau đó đi nghe giảng theo sự sắp xếp của cha mẹ, đọc tài liệu, viết luận văn. Đúng là hắn đã hoàn thành xuất sắc, tất cả kiến thức cứ đọc là hiểu, luận văn cũng dần hoàn thiện, theo ý của giáo sư, ông đề xuất hắn sửa một lần nữa, gửi ông xem qua là có thể thử trình bày bảo vệ luận văn.

Hứa Trạc trả lời giáo sư, nhắn cảm ơn. Sắc mặt hắn bình tĩnh, không thể nhìn ra nét vui vẻ hay kích động, hệt như chuyện này chẳng hề liên quan gì tới hắn.

“Hứa Trạc!”

Lâm Tinh Dao đứng ngoài gõ cửa, đẩy cửa đi vào, “Ăn cơm thôi, bà ngoại mình làm nhiều món ngon lắm.”

Hứa Trạc đặt điện thoại xuống, đứng dậy, cười, “Ra đây. Có gì ngon?”

“Ra xem đi.” Lâm Tinh Dao kéo hắn ra ngoài phòng khách, chỉ từng món một cho hắn, “Cá chiên sốt, món tủ của bà ngoại mình, bò ngâm tương*, từ trong năm bà mình đã om rồi, cực kì thơm cực kì ngon, canh nội tạng viên**, cá viên với thịt viên là dì mình mang đến, cũng là món nhà họ tự làm, bên trong còn có miến. Còn cái này nữa, nộm rau củ***, mình trộn đấy!”

*: 酱牛肉 (bò tẩm gia vị rồi 卤, nước tương chắc giống luwei)
**: 丸子心肺汤 (kiểu tim với phổi nặn thành mọc ha ta mình cũng không rõ lắm huhu)
***: 凉拌三丝 (cà rốt sợi, dưa chuột sợi, mì)

酱牛肉

Bà ngoại bưng đồ ăn ra, nghe vậy bèn cười, “Nộm rau củ là bà thái xong rồi để vào bát, nước tương cũng là bà pha, thằng ranh con con chỉ cầm đũa ngoáy hai phát, sao mà nghe cứ như con tự làm vậy ta!”

Hứa Trạc cười, nói, “Bà ngoại giỏi nấu ăn quá, bảo sao ngày nào Dao Dao cũng khen bà.”

“Nấu có ngon cũng chẳng thấy nó ăn thêm được tí nào, người thì gầy nhom, bé tí.” Bà cụ ngồi xuống, gõ tay Lâm Tinh Dao, “Con nhìn Hứa Trạc đi, cao ráo, đẹp trai thế cơ mà.”

Lâm Tinh Dao nghe từ tai này sang tai kia, cầm bát đũa ăn. Lý Như Tiên vừa gắp đồ ăn cho Hứa Trạc vừa trò chuyện cùng hắn, “Bình thường bố mẹ Tiểu Hứa cũng bận thế này à?”

“Vâng, bố mẹ con phải phẫu thuật, còn phải hướng dẫn sinh viên, còn hay phải đi giao lưu nữa ạ.”

“Ấy, thế là không hay ở nhà đúng không? Con ở nhà một mình ăn gì?”

Hứa Trạc cười, đáp, “Bình thường con ăn ở căng tin nhân viên bệnh viện, bố mẹ cũng cho tiền tiêu vặt hằng tháng nữa.”

Bà cụ không đồng tình, “Cứ ăn ở căng tin mãi thế là không được, con còn nhỏ, có người chăm sóc vẫn tốt hơn.”

Lý Như Tiên nói, dường như ngẩn người nghĩ gì đó, thở dài.

Lâm Tinh Dao hỏi, “Bà thở dài gì thế?”

“Cũng không biết năm nay mẹ con có về không.” Bà cụ nói, “Năm nay bà ngâm nhiều thịt bò hơn, nghĩ là mẹ con có thời gian rảnh về được nhà thì còn ăn được bò ngâm bà làm. Mẹ con thích ăn cái này lắm đấy…”

Lâm Tinh Dao đặt mạnh bát đũa xuống bàn. Cậu nổi giận, giọng điệu cứng nhắc, “Mẹ sẽ không về đâu.”

Bà cụ nhỏ giọng gọi, “Dao Dao…”

“Có khi mẹ đã cưới chồng khác từ lâu rồi.” Lâm Tinh Dao bướng bỉnh nhíu mày, “Không thì tại sao bao nhiêu năm nay cũng không liên hệ hai bà con mình?”

Bà cụ đành chịu, “Thôi thôi, không nói chuyện này nữa.”

Hứa Trạc ngồi một bên im lặng từ đầu đến cuối, không nói gì.

Sau bữa trưa ngắn ngủi không mấy vui vẻ, Hứa Trạc sắp phải về nhà. Lý Như Tiên gói ít bò ngâm tương và mọc con gái út mang đến, bảo Hứa Trạc mang về ăn. Hứa Trạc cầm túi, Lâm Tinh Dao tiễn hắn xuống tầng.

Lâm Tinh Dao đã nguôi nguôi. Cậu hối hận vì đã nổi giận với bà ngoại, cũng không muốn thừa nhận rằng mình nhớ mẹ. Nhưng mẹ đã không cần hai bà cháu nữa rồi, cậu có nhớ nhung cũng đâu được ích gì? Hồi trước bọn họ vẫn còn giữ được liên lạc, thỉnh thoảng mẹ còn gọi điện về. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào mà liên lạc đã bị cắt đứt hoàn toàn.

Có lẽ ở một thành phố xa xôi khác, mẹ cậu đã bắt đầu một cuộc sống mới. Dù đây là quê hương của bà, nhưng đối với bà, nơi đây ngập tràn những kí ức đau buồn. Gia đình lụn bại, người chồng ngồi tù chung thân vì giết người cướp của, đứa con trai không biết phấn đấu, những lời bịa đặt rêu rao khắp nơi. Ai mà không muốn cố gắng hết sức để thoát khỏi cuộc sống như vậy chứ?

Một bàn tay xoa má Lâm Tinh Dao, khẽ vuốt đuôi mắt cậu. Lâm Tinh Dao không ngẩn người nữa, ngẩng đầu nhìn thấy Hứa Trạc đang nhìn mình.

Hai người đã xuống hàng lang tầng một, đứng trước cửa chống trộm. Ngoài trời gió buốt xào xạc, bên trong cánh cửa âm u yên tĩnh.

“Trông sắp khóc đến nơi rồi.” Giọng Hứa Trạc trầm ấm, chậm rãi vỗ về cảm xúc Lâm Tinh Dao ổn lại.

Lâm Tinh Dao khẽ hắng giọng, trưng bộ dạng chẳng sao hết, “Yên tâm, mình không để ý thế đâu. Dù gì… bà ấy không muốn về thì thôi, hai bà cháu mình vẫn sống tốt mà.”

Hứa Trạc thu tay về, thả tay đứng thẳng người. Ánh mặt trời vào ngày đông giá rét chiếu vào góc nghiêng của hắn, chia một bên là ánh sáng trắng lạnh lẽo, bên còn lại là chiếc bóng lờ mờ tối. Bụi bay lơ lửng trong không trung, lướt qua người Hứa Trạc, tựa như một pho tượng trắng tĩnh lặng trong viện bảo tàng rộng lớn.

“Có thể bà ấy có gì đó khó nói.” Hứa Trạc khẽ nói.

“Chắc là vậy.” Lâm Tinh Dao cúi đầu đá hòn đá nhỏ dưới đất, cuối cùng cũng không kìm được bộc bạch lòng mình, “Mình biết bà ấy đi làm ở ngoài một mình rất vất vả, nhưng không gọi về nhà một cuộc điện thoại nào, tin nhắn cũng không… thôi kệ đi, nếu sau này bà ấy trở về nhà, mình sẽ không giận bà ấy thật là được.”

Hứa Trạc cười, “Dễ nguôi giận vậy à?”

Lâm Tinh Dao ‘hứ’ nhẹ một tiếng, “Dù gì cũng là mẹ mình mà.”

“Thế mình thì sao?”

Lâm Tinh Dao hơi sững người, “Cậu á?”

“Nếu mình làm cậu buồn,” Hứa Trạc nhìn Lâm Tinh Dao, ánh mắt ấy như là nói đùa bâng quơ, nhưng lại ẩn chứa cảm xúc khiến người ta khó đoán ra được, “cậu cũng sẽ dễ dàng tha thứ cho mình à?”

Lâm Tinh Dao nhoẻn miệng cười. Cậu đang nở nụ cười thật lòng, khóe miệng nhếch lên để lộ chiếc răng khểnh nhỏ xinh, đôi mắt sáng ngời.

“Sao cậu lại làm mình buồn được? Mình vui nhất là được chơi với cậu đấy.” Lâm Tinh Dao ra vẻ, vỗ vỗ Hứa Trạc, “Cho dù về sau bọn mình có giận dỗi nhau, cậu khao mình trà sữa, mình khao cậu đồ ăn ngon, thì coi như là làm lành rồi.”

Mà Lâm Tinh Dao thầm nhủ rằng, cậu thích Hứa Trạc vậy, nếu như có một ngày hai người cãi nhau, dù Hứa Trạc có không mời cậu uống trà sữa đi nữa, cậu nhất định vẫn sẽ tha thứ cho Hứa Trạc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.