Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích Trăng đứng giữa trời. Gió xuyên qua rừng rậm, hàng ngàn phiến lá đung đưa. Lâm Tinh Dao cầm điện thoại chiếu sáng, sắp đi tới lưng chừng núi rồi cậu mới chậm chạp ngờ ngợ: Hứa Trạc hẹn cậu ở chỗ này làm gì? Xung quanh tối om tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng của trăng và sao chiếu xuống. Lâm Tinh Dao nổi cả da gà vì gió lạnh, lưỡng lự ngừng bước chân lại. Nhưng ngay sau đó cậu vẫn chọn đi lên núi tiếp. Có lẽ Hứa Trạc muốn nói với cậu một bí mật, mà bí mật này không thể để người ngoài biết. Cũng có lẽ Hứa Trạc muốn cho cậu xem thứ gì đó… nói tóm lại, cậu chọn tin tưởng Hứa Trạc. Trước mắt quá tối, Lâm Tinh Dao nhìn không rõ đường, đành phải dựa vào trí nhớ hồi sáng để tìm biển chỉ dẫn lên chòi nghỉ Tuyết Tùng. Nhưng lập tức cậu nhận ra rằng có lẽ cậu không giỏi nhớ đường thật. Đồng hồ điểm chín giờ. Lâm Tinh Dao bị lạc đường. Cậu cũng không biết mình rẽ lung tung theo hướng nào nữa, đi theo bản đồ trên điện thoại cũng vô ích. Xung quanh gió thổi, trên đầu là rừng rậm tối tăm, bóng cây đung đưa, lắc lư xào xạc không dứt. Lâm Tinh Dao lên núi một mình đi một lúc laua, giờ mới thấy lo lắng. Cậu nhấn vào cuộc trò chuyện với Hứa Trạc, định gọi điện thoại cho hắn. Bỗng nhiên, một tiếng giày giẫm vào lá cây bất thình lình vang lên ngay sau
Edit + Beta: Mai Chi 21. XUỐNG NÚI “Giờ mày đã tỉnh ngộ chưa hả Lâm Tinh Dao?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khu-rung-ngu-say-da-ngan-ban-tich/2842540/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.