Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích Lúc điện thoại đổ chuông, Lâm Tinh Dao đang lấy nước nóng cho bà ngoại ở khu tự phục vụ. Cậu lấy điện thoại, đơ người một chốc khi nhìn thấy tên Hạ Nhược Mỹ. Cậu nhấn nghe máy, giọng Hạ Nhược Mỹ trong điện thoại hoảng sợ, ấp úng, “Lâm Tinh Dao, mau gọi điện thoại cho Hứa Trạc!” Lâm Tinh Dao không kịp phản ứng lại ngay, “Gì cơ?” “Gọi điện cho nó, bảo nó đừng giết người… bảo nó tỉnh táo lại —!” Tim Lâm Tinh Dao như ngừng đập, “Ai… cậu ấy định làm gì? Mày đang ở đâu?” “Đừng hỏi nhiều thế! Tao xin mày đấy Lâm Tinh Dao, gọi điện cho Hứa Trạc đi, gọi ngay lập tức! Gọi cho đến khi nào nó bắt máy thì thôi!” Cúp máy. Hạ Nhược Mỹ gửi định vị cho cậu. Lâm Tinh Dao cầm cốc nước ngẩn người trong giây lát rồi sải chân chạy về phòng bệnh. Anh cảnh sát đang đứng ngoài đường vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại, cậu tìm thấy cảnh sát bèn nói chuyện đó, đối phương lập tức ý thức được, gọi điện thoại cho cấp trên và bảo Lâm Tinh Dao chuẩn bị đi cùng mình tới thành phố nhỏ kia ngay. Lâm Tinh Dao quay lại phòng bệnh, bà ngoại đang lim dim nằm trên giường bệnh, người chăm sóc đang nằm nghỉ một lát trên giường xếp. Lâm Tinh Dao không đánh thức bà cụ, cậu đắp chăn cho bà cụ xong rồi rón rén rời khỏi phòng bệnh. Cậu ngồi trên xe của cảnh sát, xe đi thẳng theo hướng vị trí định
Edit + Beta: Mai Chi 33. KHU RỪNG NGỦ SAY Mình vẫn muốn gặp cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khu-rung-ngu-say-da-ngan-ban-tich/2842552/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.