Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích Lúc nhìn thấy Hứa Trạc, sắc mặt Mạnh Tiểu Lan thay đổi rõ rệt. Hứa Trạc vẫn như thường, lễ phép chào Mạnh Tiểu Lan rồi để hành lý của Lâm Tinh Dao vào cốp xe. Lâm Tinh Dao cảm ơn hắn, đang định ngồi vào trong xe thì Hứa Trạc khẽ chặn cửa xe lại. “Hình như cậu đổi số điện thoại rồi.” Hắn lịch sự, điềm đạm, như đang trò chuyện với bạn cũ đã lâu không gặp, “Thêm phương thức liên lạc nhé?” Lâm Tinh Dao lưỡng lự một chốc, song vẫn lấy điện thoại ra trao đổi số điện thoại với Hứa Trạc. Hứa Trạc cất điện thoại vào túi, như hỏi bâng quơ: “Dưỡng bệnh ở đâu vậy?” “… Ở nhà.” “Một mình à?” Lâm Tinh Dao im lặng, Mạnh Tiểu Lan ở bên cạnh nói: “Cô sẽ tới thăm thằng bé hằng ngày, cũng sẽ giữ liên lạc với nó.” Hứa Trạc gật đầu, lùi về sau một bước. Lúc ấy Lâm Tinh Dao mới ngồi được vào trong xe, trước khi đóng cửa thì nhìn hắn một cái, “Tạm biệt.” Hứa Trạc đứng ngoài cửa, cụp mắt nhìn cậu, “Lần tới gặp.” Lâm Tinh Dao về tới ngôi nhà cũ mình đã từng ở cùng bà ngoại. Trong ba năm ấy, mỗi năm cậu chỉ về ra nghĩa trang thăm bà ngoại bà mẹ, ăn bữa tất niên ở nhà rồi hôm sau đi luôn. Cũng may Lâm Tinh Dao đã từ trường về trước vì chuyện phẫu thuật, trước khi đi mổ đã về quét dọn qua phòng ốc.
Edit + Beta: Mai Chi 35. QUÁ KHỨ Nhưng Lâm Tinh Dao lại cảnh giác hệt như mèo, giơ tay chặn ngực hắn lại thật mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khu-rung-ngu-say-da-ngan-ban-tich/2842554/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.