🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi

36. TRÀ SỮA“Trừ hôm đó ra, không một ngày nào mình ngủ ngon.”

 

Hai tuần sau, Lâm Tinh Dao đến viện cắt chỉ, Hứa Trạc đi cùng cậu.

Cắt chỉ xong, Hứa Trạc nói bác sĩ bảo cậu khám lại lần nữa, Lâm Tinh Dao còn tưởng là kiểm tra sau phẫu thuật nên để bác sĩ lấy máu mình.

Sau đó cậu mới biết Hứa Trạc bảo cậu làm xét nghiệm gen, kiểm tra xem trong cơ thể cậu có tồn tại gen đột biến về ung thư không, một lần kiểm tra mất hơn 3000, tiền Hứa Trạc trả.

Lâm Tinh Dao không biết hiện tại mình và Hứa Trạc đang ở trong trạng thái qua lại với nhau thế nào, có rất nhiều vấn đề chưa giải quyết giữa đôi bên, ba năm ấy, Lâm Tinh Dao chỉ có thể học cách gạt chúng sang một bên, không quan tâm nữa.

Nhưng rõ ràng là Hứa Trạc không nghĩ như vậy.

Sau khi về cơ bản là đã hồi phục, Lâm Tinh Dao bắt đầu muốn quay lại trường. Cậu muốn tìm việc làm thêm kiếm tiền sớm hơn chút, phẫu thuật xong thật sự cậu nghèo rớt mồng tơi, sắp không nộp nổi học phí nữa rồi.

Cậu đã quen với chật vật, nên rất bình thản với cảnh khốn khó này.

Sau khi về nhà cậu bắt đầu thu xếp hành lý, lúc dọn thì cầm luôn hộp nhiệt kế trên bàn trà. Trước đó Hứa Trạc mua chiếc nhiệt kế này, mấy ngày đầu về nhà cậu xuất hiện tình trạng sốt liên tục, Hứa Trạc đưa cậu đi viện kê đơn thuốc, mua một hộp nhiệt kế để cậu nhớ đo nhiệt độ.

Lâm Tinh Dao cất nhiệt kế vào ngăn kéo dưới bàn trà. Cậu phân vân không biết nên nói với Hứa Trạc mình phải đi rồi hay không, dẫu sao mấy ngày nay hắn đã chăm sóc cậu rất nhiều.

Cậu còn chưa nghĩ xong thì nhận được điện thoại của một người.

Lâm Tinh Dao chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nghe điện thoại của mẹ Hứa Trạc, càng khó tưởng tượng hơn là cảnh bọn họ ngồi trong nhà hàng vừa ăn vừa trò chuyện.

Nhưng bây giờ, Vương Uyển Thanh hẹn cậu ở một nhà hàng, còn hỏi sở thích ăn uống của cậu, gọi cho cậu một bàn đồ ăn.

Người phụ nữ vẫn hào phóng, lịch sự như xưa, chỉ là gương mặt đã xuất hiện dấu vết thời gian, hai bên tóc mai đã bạc.

Vương Uyển Thanh nói: “Đúng lúc cô biết cháu thực hiện tiểu phẫu ở bệnh viện cô từ chỗ đồng nghiệp, đừng ăn đồ mặn, ăn mấy món thanh đạm chút.”

Lâm Tinh Dao không rành giao tiếp với người phụ nữ mạnh mẽ như thế này, gật đầu nói cảm ơn. Vương Uyển Thanh nhìn cậu với ánh mắt phức tạp, một lúc lâu sau bèn thở dài.

“Đang học đại học à?” Bà hỏi.

“Vâng, học ở miền Bắc ạ.”

Vương Uyển Thanh gật đầu, hai tay đặt lên nhau trên đùi, cố gắng hết sức nói dịu giọng lại, “Tiểu Lâm này, sau khi về đây cháu gặp Hứa Trạc rồi phải không?”

Lâm Tinh Dao không biết nên trả lời là rồi hay chưa. Nhưng có vẻ như Vương Uyển Thanh không để ý cậu đáp gì, một mình nói tiếp: “Cuối cùng thằng bé cũng định học tiếp rồi.”

Lâm Tinh Dao sững sờ, ngẩng đầu. Vương Uyển Thanh nhìn kĩ đôi mắt cậu, mới phát hiện khi mình nhìn đứa bé này một cách nghiêm túc, mới để ý thấy đôi mắt ấy đẹp vô cùng.

“Tư cách học sinh cấp ba lúc trước của nó đã bị xóa, cô nhờ quan hệ làm thủ tục nhập học lại ở một trường dân lập, học thẳng lên lớp 12 luôn.” Vương Uyển Thanh không giấu gì Lâm Tinh Dao, nói thật: “Lúc nó vừa mới ra, cô đã khuyên nó không biết bao nhiêu lần, mà nó cứ dửng dưng, tự dưng bỏ đi du lịch một mình, còn cho thuê căn nhà ông bà để lại cho nó nữa chứ… Cô đã nói với nó rằng con vẫn còn trẻ, vẫn có thể bắt đầu lại cuộc đời từ đầu, nhưng nó không có bất cứ mục tiêu nào…”

Lâm Tinh Dao lặng lẽ lắng nghe. Vương Uyển Thanh mệt mỏi nhéo ấn đường: “Cô thừa nhận cách nuôi dạy của cô… có chút vấn đề. Nó không tin cô, cô cũng… thôi, không nói chuyện đó nữa.”

“Từ sau khi cháu về, thái độ của nó thay đổi 180°. Dẫu sao nó cũng chịu đi học, cô mong còn không được, chỉ là có chuyện này cô muốn nhờ cháu một chút.”

“Chuyện gì ạ?”

“Nếu nghỉ hè cháu không bận thì có thể ở cạnh Hứa Trạc nhiều hơn được không?” Vương Uyển Thanh nói, “Bây giờ cô không quản nó được nữa, nhưng là mẹ nó, cô mong ít nhất nó cũng học đến đại học như bình thường, chứ không phải mờ mịt, vô định như bây giờ, đến bản thân mình là ai cũng không biết —”

Lâm Tinh Dao nghe mà giận: “Cậu ấy biết mình là ai, cậu ấy chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi ạ.”

Sắc mặt Vương Uyển Thanh kém đi trong phút chốc. Dường như bà đang định trách móc gì đó, nhưng cuối cùng lại nhẫn nhịn.

“Đâu phải cô không cho nó nghỉ ngơi.” Vương Uyển Thanh giải thích, “Nhưng thời gian của nó rất gấp. Nó đã hai mươi tuổi rồi.”

Lâm Tinh Dao nói: “Với khả năng của cậu ấy, cậu ấy muốn thi trường gì, muốn làm gì cũng được, tại sao cứ phải ép cậu ấy mãi ạ? Có rất nhiều người hai mươi tuổi vẫn chưa học đại học, đúng vậy, nhưng dù cậu ấy ba mươi tuổi mới học đại học thì vẫn xuất sắc thôi.”

Vương Uyển Thanh nhìn Lâm Tinh Dao như thể không quen, một lúc lâu sau vẫn chưa nói được gì tiếp. Lâm Tinh Dao thấy có thể mình đã nặng lời, cứng nhắc chỉnh giọng điệu: “… Với cả cháu cũng sắp phải về trường rồi, cháu rất bận.”

“Dạo này Hứa Trạc đang dùng an thần.”

Lâm Tinh Dao còn tưởng mình nghe nhầm: An thần? Thuốc ngủ?

Vương Uyển Thanh nói: “Nó mất ngủ suốt. Có một lần cô tỉnh dậy lúc nửa đêm, thấy nó đang ngồi ngoài ban công tầng hai một mình.”

Khoảnh khắc ấy thậm chí bà còn lo sợ rằng Hứa Trạc sẽ cứ thế nhảy xuống. Nhưng bà không nói câu ấy ra.

“Cô không dạy nó tử tế.” Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, “Nhưng cô cũng không thể… mất nó. Nếu đúng là ở cạnh cháu khiến nó vui vẻ hơn, thì cô mong cháu có thể giúp cô, Tinh Dao.”

Người phụ nữ nói: “Mấy năm nay cô đã nghĩ đủ mọi cách, cô thật sự không biết nên xin ai giúp mình nữa.”

Sau khi về đến nhà, Lâm Tinh Dao trầm ngâm ngồi trên sofa nhìn chỗ hành lý mới xếp được một nửa của mình.

Chắc chắn là mẹ Hứa Trạc đã phải hạ mình xuống mới giãi bày với cậu đến mức này. Nhất định là bà rất quan tâm Hứa Trạc, dù cậu cũng không đồng tình với rất nhiều quan điểm của bà.

Ở lại ư?

Trong tim Lâm Tinh Dao vẫn luôn tồn tại một cái gai, cậu không muốn nói với bất cứ ai, nếu không thì dường như cậu để tâm tới Hứa Trạc nhiều đến nhường nào. Cậu muốn nhổ cái gai ấy đi, muốn gác quá khứ hỗn độn, ám ảnh ấy lại.

Nhưng cái gai ấy vẫn cứ ghim trong tim cậu.

Cậu không thể quên đi được.

Lúc chuông cửa kêu, Hứa Trạc đang ở nhà một mình. Hắn đang đeo tai nghe nghe nhạc sửa ảnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông cửa, mặc kệ.

Chuông reo hồi lâu rồi ngừng. Ngay sau đó điện thoại hắn đổ chuông, hắn cầm lên thì thấy tên Lâm Tinh Dao.

Hắn ngồi thẳng người tháo tai nghe đặt sang một bên, nhấn nghe máy. Giọng Lâm Tinh Dao cất lên: “Cậu không ở nhà à?”

Hắn đứng phắt dậy đi ra ngoài, nói: “Có.”

Hắn xuống nhà mở cửa, Lâm Tinh Dao đứng ngay ngoài. Hứa Trạc hiếm khi đơ, nghiêng người để cậu vào nhà.

Lâm Tinh Dao vô cùng khó xử, đứng như trời trồng giữa phòng khách. Căn nhà này đã có một sự thay đổi nho nhỏ, thiếu vắng người đàn ông chủ gia đình nên cũng càng trống trải hơn.

Hứa Trạc hỏi: “Tìm mình có việc à?”

Lâm Tinh Dao nói: “Chuẩn bị lúc nào đi học?”

“Tìm được một trường rồi, học luôn lớp 12, hôm nay vừa lấy sách về.”

“Hè là bắt đầu học luôn à?”

“Tháng Tám đi học chính thức, mình xem sách trước.”

Lâm Tinh Dao lại bắt đầu nghi ngờ không biết mình cần phải làm như vậy không. Hứa Trạc thông minh, học giỏi hơn cậu rất nhiều, thi gì cũng nhẹ nhàng, cần cậu tới học cùng ư?

Bỗng cậu thấy ngượng chín mặt, định đi. Nhưng Hứa Trạc lại nhận ra ý định của cậu, đột nhiên hỏi: “Mình đang chỉnh ảnh hồi đi du lịch chụp, muốn lên xem không?”

Lâm Tinh Dao vốn muốn về bị thu hút bởi lời mời ấy, vậy là đi theo Hứa Trạc lên tầng. Hứa Trạc dẫn cậu vào phòng ngủ của hắn — vẫn là căn phòng trống trải và hết sức đơn giản, giường phối màu xám, thảm chân màu xám, trên bàn là hai chồng sách, nhìn là biết chưa mở ra tí nào.

Máy tính của Hứa Trạc đặt trên bàn học, màn hình hiển thị một bức ảnh đang sửa dở, đó là cảnh sa mạc, cồn cát chạy dài vô tận, chân trời là bầu trời sao rực rỡ.

Hứa Trạc mở ảnh chụp lưu trong máy, Lâm Tinh Dao nhận lấy con chuột Hứa Trạc đưa mình lật xem từng bức một. Cậu thực sự khâm phục kĩ thuật chụp ảnh và thẩm mĩ của Hứa Trạc, đúng là người thông minh có năng khiếu thì làm gì cũng giỏi. Lâm Tinh Dao vô cùng tin tưởng dù ba năm bị bỏ trống, chắc chắn Hứa Trạc sẽ thi được vào một trường đại học tốt, thỉnh thoảng cậu cũng không hiểu rốt cuộc mẹ Hứa Trạc đang lo lắng, sốt ruột gì nữa, Hứa Trạc đã xuất sắc thế rồi, bà còn muốn yêu cầu tới mức nào nữa?

Trái lại, cậu cho rằng Hứa Trạc có thể nghỉ ngơi thật thoải mái một khoảng thời gian, đi du lịch thật xa theo ý nghĩ của bản thân, ngắm nhìn thế giới rộng lớn mới càng là trải nghiệm đáng quý.

Lâm Tinh Dao tập trung ngắm ảnh, vừa xem vừa tò mò hỏi Hứa Trạc chụp ở đâu. Hứa Trạc ngồi cạnh nói cho cậu, Lâm Tinh Dao nghe từng địa danh hắn nói một, trong lòng thầm nghĩ vậy mà hắn đã một mình đi tới thật nhiều nơi.

“Vân Nam đẹp thật đấy.” Lâm Tinh Dao lật xem rất nhiều ảnh Vân Nam, thốt lên.

Hứa Trạc hỏi: “Muốn đi à?”

Lâm Tinh Dao thật thà gật đầu. Cậu chưa từng đi du lịch đúng nghĩa, chỉ khi rời khỏi thành phố Giang Châu đi học đại học, mới gọi là ngắm cảnh đẹp trên đường đi.

“Lần sau đưa cậu đi.”

Lâm Tinh Dao nhìn Hứa Trạc, thấy vẻ mặt Hứa Trạc điềm nhiên, không biết lời hắn nói là thật hay đùa.

Hứa Trạc thấy cậu không trả lời, hỏi: “Không muốn à?”

Lâm Tinh Dao lật xem ảnh trong máy tính, “Mình không phải bạn tốt gì, cậu tìm người khác đi cùng đi.”

Hứa Trạc nói: “Mình không muốn tìm bạn, cũng không muốn tìm người khác.”

Lâm Tinh Dao không nói gì, cũng không xem ảnh nữa.

“Mấy ngày nay mình chuẩn bị… về trường.” Cậu nói nhỏ.

Hứa Trạc lặng thinh. Lâm Tinh Dao nói tiếp, “Nếu đã quyết định nhập học năm nay rồi thì học cho đàng hoàng, dù gì với cậu chắc chắn là rất đơn giản.”

Cậu thấy mình đã nói xong điều mình cần nói, đứng dậy định đi. Nhưng cậu vừa mới đứng dậy, tay vịn ghế xoay bị nắm lấy, cậu không đề phòng, vướng chân lại ngồi xuống, bị buộc phải xoay nửa vòng, khi mất thăng bằng thì chống cánh tay Hứa Trạc, suýt thì nhào vào lòng hắn.

“Làm gì đấy!” Cậu hơi bực.

Hứa Trạc nắm tay vịn ghế cậu ngồi, ghế vững như bàn thạch. Giọng điệu hắn bình tĩnh: “Sao đi gấp thế?”

Lâm Tinh Dao nhíu mày: “Mình về trường có việc.”

“Việc gì?”

Lâm Tinh Dao không xoay nổi ghế, cáu: “Không liên quan đến cậu!”

Hứa Trạc nhìn cậu, cười: “Có người yêu rồi à?”

Lâm Tinh Dao nghiến răng: “Không.”

Chợt cậu thấy cạnh gối Hứa Trạc có một lọ thuốc nhỏ, trên lọ có hai chữ ‘an thần’.

Cậu ngẩn người, cơn giận trong lòng nguôi hẳn đi.

Hứa Trạc thật sự mất ngủ. Lâm Tinh Dao nghĩ thầm, vậy sao mà được?

Hứa Trạc nhận ra ánh mắt cậu, đứng dậy khẽ che lại.

“Lâu lắm rồi không uống nữa.” Hắn nói.

Lâm Tinh Dao: “Tại sao lại không ngủ được?”

Hứa Trạc im lặng, cơn giận của Lâm Tinh Dao lại bùng lên, cậu cứng ngắc nói: “Không muốn nói thì thôi.”

Cậu gạt tay Hứa Trạc ra đứng lên, đột nhiên Hứa Trạc nói: “Đêm giao thừa hồi trước mình ngủ qua đêm ở nhà cậu, ngủ rất ngon.”

Lâm Tinh Dao khựng lại. Hứa Trạc ngẩng đầu, “Trừ hôm đó ra, không một ngày nào mình ngủ ngon.”

Đêm giao thừa hồi ấy, Lâm Tinh Dao đã nhặt được Hứa Trạc ở bên sông gió buốt vun vút về nhà. Trong căn phòng nhỏ ấm áp, yên tĩnh của cậu, hai người nằm chung giường. Đêm đó bọn họ đã nói những gì nhỉ?

Lâm Tinh Dao sắp quên gần hết. Cậu chỉ nhớ giọng Hứa Trạc rất trầm, toàn thân toát vẻ lạnh lẽo.

Khi ấy cậu cứ ngỡ chỉ là cơn lạnh của mùa đông buốt giá mà thôi.

Buổi tối Lâm Tinh Dao trùm chăn, vali ngoài phòng khách vẫn mở toang chưa thu xếp xong.

Lâm Tinh Dao lăn qua lộn lại, nghĩ suốt cả đêm, sáng hôm sau dậy xuống nhà ăn sáng, vừa ăn vừa xem điện thoại, tìm thông tin tuyển dụng kì nghỉ hè.

Cậu rất rành việc này, học đại học đã tìm được kha khá việc làm. Chơi game cùng không làm nữa, điện thoại đã hơi già không chơi nổi game, đi net cũng phải trả tiền.

Hứa Trạc ngồi cạnh cậu ăn hoành thánh, nhìn cậu tìm thông tin tuyển dụng.

Lâm Tinh Dao cũng không biết tại sao sáng sớm Hứa Trạc đã tới đây ngồi ăn sáng cạnh mình, còn trông đến là tự nhiên nữa. Nhưng cậu cũng sắp quen rồi, Hứa Trạc ít nói, yên lặng, cùng lắm là giống chiếc keyring cỡ bự.

Cuối cùng Lâm Tinh Dao cũng tìm được một công việc chỉ làm hè ở một nhà nghỉ, làm lễ tân, lương ngày, bao ăn không bao ở, ưu tiên người Giang Châu, có cô tạp vụ và đầu bếp, nghĩa là không cần làm quá nhiều việc lặt vặt. Nhưng bắt buộc phải làm đủ hai tháng hè. Nhà nghỉ ở gần khu mua sắm, Hứa Trạc lái xe đưa cậu tới. Vương Uyển Thanh đổi xe cách đây không lâu nên để lại xe cũ cho Hứa Trạc.

Quá trình tìm việc của Lâm Tinh Dao khá suôn sẻ, còn trẻ nên gì cũng làm được, hơn nữa nhờ ngoại hình khiến cậu có lợi hơn rất nhiều. Hơn nữa sau khi thêm phương thức liên lạc, ông chủ tiện hỏi luôn Hứa Trạc có muốn đi làm cùng bạn hắn luôn không, sau khi bị Hứa Trạc lịch sự từ chối còn tỏ vẻ tiếc nuối.

Trên đường về nhà Hứa Trạc lái xe, nhìn thấy một tiệm trà sữa rất nổi tiếng bên đường, hỏi Lâm Tinh Dao: “Uống trà sữa không?”

Lâm Tinh Dao đang cầm điện thoại tính xem hai tháng này kiếm được tổng cộng bao nhiêu tiền, nghe vậy bèn đáp: “Không uống đâu, tiết kiệm tiền.”

Hứa Trạc như đang ngẫm nghĩ gì đó, lái xe khỏi tiệm trà sữa đang xếp hàng dài.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.