🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi

37. NGÔI SAO“Hôn cậu được không?”

 

Nhà nghỉ tự dưng mất điện, thợ sửa điện vẫn chưa tới, mọi người nóng đến mức chạy hết ra khỏi phòng, đích thân ông chủ trèo thang sửa át tô mát, Lâm Tinh Dao đứng dưới đỡ thang.

Tối mùa hè nóng nực, người Lâm Tinh Dao nhễ nhại mồ hôi, ông chủ cao mét tám chín mươi cân giẫm thang kêu kẽo kẹt lắc lắc, Lâm Tinh Dao nghiến chặt răng đỡ: “Ông chủ, hay là đợi thợ điện tới sửa đi ạ.”

“Đợi thợ điện đến sửa thì khách khứa trả phòng chạy hết!”

Cánh tay Lâm Tinh Dao mỏi nhừ, lúc này Hứa Trạc từ ngoài cửa vào, lướt qua tốp người ồn ào, nhìn thấy hai người đang bận bịu tối om om, đi qua đỡ thang giúp Lâm Tinh Dao.

“Mua trà sữa rồi.” Hứa Trạc đưa trà sữa cho Lâm Tinh Dao, trà sữa trân châu mát lạnh, đúng lúc Lâm Tinh Dao nóng sắp xỉu, nhận lấy đứng một bên uống.

Ông chủ: “Bạn Lâm Tinh Dao này, sếp còn đứng đây làm việc mồ hôi như tắm, cậu lại một mình núp một chỗ uống trà sữa à?”

Lâm Tinh Dao bận nhai trân châu, Hứa Trạc nói: “Cậu ấy đến giờ thay ca rồi ạ.”

Đúng lúc người thay ca khoác balo đi vào, cũng là sinh viên, vừa vào đã kêu nóng quá. Sau đó thợ sửa điện tới sửa điện xong, Lâm Tinh Dao cũng uống hết trà sữa, đi về nhà cùng Hứa Trạc.

Hằng ngày Hứa Trạc lái xe tới đón cậu về nhà, thỉnh thoảng Lâm Tinh Dao làm ca đêm, Hứa Trạc sẽ tới đón vào sáng sớm, còn mua cho cậu đồ ăn sáng luôn.

Có đưa đón và đồ ăn sáng miễn phí, Lâm Tinh Dao không muốn mình kiệt sức. Tháng Tám Hứa Trạc bắt đầu đến trường học, lớp 12 có tiết tự học buổi sáng và tối, nhưng Hứa Trạc muốn đón Lâm Tinh Dao tan làm, nên hắn không học tiết tự học.

Ban đầu Vương Uyển Thanh và giáo viên rất phê bình một cách kín đáo hành động này của Hứa Trạc, nhưng sau lần đầu thi thử đánh giá năng lực, kết quả tổng các môn của hắn xếp hạng nhất khối, mọi người dần không có ý kiến gì nữa.

Đối với Hứa Trạc, bài tập và thi cử trên trường quả thật như vui chơi mà thôi, đôi lúc Lâm Tinh Dao nghi ngờ não hắn không phải não người mà là bộ não robot, nếu là học hành thì cứ viết code vào trong là được, có thể duy trì mãi mãi.

Điều làm Lâm Tinh Dao bất ngờ lại là nhận được lời mời của Vương Uyển Thanh tới nhà hắn ăn cơm. Lâm Tinh Dao từ chối đủ kiểu, Vương Uyển Thanh cũng đành phải từ bỏ, nhưng ngược lại nói với Lâm Tinh Dao rằng mình không hay ở nhà, lúc chỉ có mỗi Hứa Trạc thì rất chào mừng cậu tới chơi.

Cuối tuần Hứa Trạc không học bù, cũng học học tiết tự học buổi sáng và tối, ở nhà bật điều hòa chơi game với Lâm Tinh Dao.

Lâm Tinh Dao vốn không muốn chơi game ở nhà Hứa Trạc, cảnh tượng này thật sự quá vô lý. Nhưng nhà Hứa Trạc có máy tính để bàn, Hứa Trạc còn mua đồ ăn vặt và đồ uống cậu thích, toàn là những món đồ ăn vặt lâu lắm rồi cậu không ăn vì tiết kiệm tiền.

Từ trước đến nay Hứa Trạc chưa từng chơi game, Lâm Tinh Dao dạy hắn. Hồi trước Lâm Tinh Dao từng chơi game thuê, kĩ thuật khá tốt, dạy Hứa Trạc thao tác và kiến thức cơ bản, sau khi dẫn hắn chơi hai ván, Hứa Trạc đã bắt đầu vượt ải, giải đố, lên cấp, đánh boss. Game một người chơi mà Lâm Tinh Dao mất một tháng mới dần dà mò ra, Hứa Trạc chỉ cần một ngày đã vượt toàn bộ ải.

Lâm Tinh Dao không tâm linh, tìm game một người chơi mức độ khó rất cao ở khắp mọi nơi cho Hứa Trạc chơi, hằng ngày ngoại trừ đi học Hứa Trạc sẽ dành thời gian rảnh, vượt ải muộn nhất là một tuần có lẻ.

“Cuộc sống như vậy cũng nhàm chán quá nhỉ.” Sau đó Lâm Tinh Dao thật sự hết bài, nói với Hứa Trạc: “Làm gì cũng dễ như trở bàn tay ấy.”

Hứa Trạc ngồi khoanh chân dưới thảm giống cậu, nghe vậy cười. Dạo này hắn hay cười, chỉ là khi ở cùng với Lâm Tinh Dao.

“Cũng không dễ đâu.” Hứa Trạc cúi đầu chơi game giải đố trong điện thoại, nói.

Cửa phòng bị gõ vang lên, Vương Uyển Thanh đẩy cửa vào phòng. Trông bà có vẻ như vừa đi làm về, thấy hai người ngồi lung tung trên thảm dưới sàn, bên cạnh là gói đồ ăn vặt và chai nước bóc mở ra hết, dây cáp sạc quấn bừa bãi, không nhịn được nhíu mày lại.

“Sao lại đang chơi game?” Vương Uyển Thanh rất không vui. Con trai nhà mình lại lười biếng trong lúc nên học bài, đây là chuyện mà trước giờ bà không thể nào chấp nhận nổi.

Lâm Tinh Dao lập tức nói: “Buổi chiều cậu ấy làm xong một bộ đề rồi ạ.”

Vương Uyển Thanh nghĩ thầm mới có một bộ đề?! Bà sắp mở miệng dạy dỗ con mình rồi, nhưng vừa thấy Hứa Trạc tỏ vẻ chẳng hề quan tâm bà lại chán nản không buồn trút giận.

Dù bây giờ bà có nói gì, làm gì đi nữa, Hứa Trạc cũng không nghe lời. Kể từ ba năm trước, con trai bà đã thay đổi hoàn toàn — e rằng là rất lâu về trước, cũng có thể là trước giờ bà chưa từng hiểu Hứa Trạc.

Nên hiện giờ đối mặt với ‘tuổi dậy thì’ tới muộn của con trai, bà chẳng biết nên làm thế nào mới phải. Dù bà cố chấp, nhưng không ngốc, thậm chí còn biết mọi chuyện từng hoàn toàn chệch quỹ đạo một cách điên đảo có thể cứu vãn được đến như ngày hôm nay, là đều nhờ vào cậu bé tên Lâm Tinh Dao này.

Bà cần phải tỏ ra tốt với Lâm Tinh Dao, để tránh Hứa Trạc đột nhiên lại lên cơn thần kinh làm những chuyện vượt quá giới hạn. Vương Uyển Thanh cố hết sức để bình tĩnh lại, không răn dạy hắn nữa, quay người bỏ đi.

Lâm Tinh Dao thấy Vương Uyển Thanh bèn khó xử, đứng dậy, “Mình về đây.”

Hứa Trạc cũng đứng lên: “Đưa cậu về. Tối muốn ăn gì?”

“Cậu không ăn ở nhà à?”

Hứa Trạc nghĩ ngợi, “Ăn mì không?”

Gần bệnh viện trung tâm có một hàng mì Tây Bắc rất nổi tiếng, Lâm Tinh Dao thèm mì nhà họ mãi, nhưng mà đắt nên không nỡ tiêu tiền. Lâm Tinh Dao muốn ăn, hai người thu dọn đống đồ bừa bãi dưới thảm rồi ra ngoài ăn mì.

Quán mì chật ních người, bọn họ xếp hàng một lúc mới đến lượt, hai bát mì to nóng hôi hổi được bưng ra bàn, Lâm Tinh Dao tập trung ăn mì, Hứa Trạc lại ngồi đối diện cậu, bẻ bánh kếp hành lá* gọi thêm thành từng miếng nhỏ. Lâm Tinh Dao thích ngâm bánh kếp hành lá trong nước dùng cho mềm rồi mới ăn.

*: 葱油薄饼 giòn xốp

Trông hắn điềm nhiên như không. Không biết là bắt đầu từ lúc nào, hắn luôn ở trong trạng thái thong thả, rảnh ranh này. Lúc đón Lâm Tinh Dao tan làm cũng vậy, hắn ngồi trên sofa ngoài sảnh nhà nghỉ đợi cậu, gác chân ngoài sofa, đeo tai nghe nghe nhạc, ai bắt chuyện cũng phớt lờ.

Trong góc sảnh nhà nghỉ có một chiếc đàn piano, thỉnh thoảng có khách biết đánh đàn sẽ chơi một bài. Lâm Tinh Dao cứ tưởng Hứa Trạc cũng sẽ đánh đàn, nhưng ngày qua ngày, Hứa Trạc hoàn toàn không đoái hoài lấy chiếc đàn piano kia lấy một lần.

Tối Hứa Trạc lái xe đưa Lâm Tinh Dao về dưới tầng. Lâm Tinh Dao lên tầng về nhà, tắm rửa giặt quần áo xong, lúc bê chậu ra ban công phơi quần áo thì vô tình nhìn xuống dưới tầng.

Xe Hứa Trạc vẫn đỗ ở dưới tầng. Lâm Tinh Dao nghi ngờ lại gần cửa sổ nhìn kĩ thì thấy Hứa Trạc đang ngồi tựa trên nắp xe phía trước, hình như đang hút thuốc.

Cậu phơi quần áo xong bèn ghé vào sau rèm nhìn một chốc. Trời tối dần, hiện giờ khu dân cư cũ nhỏ bé càng ngày càng neo người, dưới tầng vắng lặng như tờ.

Lâm Tinh Dao quay người ra ngoài huyền quan thay giày, mở cửa xuống tầng. Lúc cậu đi ra khỏi lối lên xuống cầu thang, Hứa Trạc nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, lúc nhìn thấy cậu thì tắt thuốc lá điện tử trong vô thức, đút vào túi áo.

“Sao vẫn chưa về?” Lâm Tinh Dao hỏi.

Hứa Trạc đứng thẳng người, “Vẫn sớm, không vội.”

“Cậu không thể làm mẹ cậu lo mãi vậy được.”

Lâm Tinh Dao lấy hai chiếc kẹo gai dầu** trong túi ra đưa cho Hứa Trạc: “Đây là kẹo gai dầu mình mua ở Bắc trước lúc đi học, ngon lắm, cho cậu.”

**: hemp

Ý định ban đầu của cậu là muốn cảm ơn Hứa Trạc những ngày qua đã đưa đón cậu, dù không đắt tiền gì. Hứa Trạc không nhận lấy kẹo trong tay cậu, hắn vươn tay nắm cổ tay Lâm Tinh Dao kéo cậu tới trước mặt mình.

Ngay lập tức Lâm Tinh Dao giật mình muốn vằng ra, nhưng Hứa Trạc nắm rất chặt, hắn đứng trước mặt Lâm Tinh Dao, trầm giọng hỏi: “Ngày đó cậu nói có chuyện muốn nói với mình. Bây giờ nói cho mình được không?”

Lâm Tinh Dao im lặng, cụp mắt không nói gì. Hứa Trạc cúi đầu nhìn gương mặt cậu, mặt Lâm Tinh Dao nhỏ, gầy, mũi dọc dừa, mím chặt môi lại.

Hứa Trạc siết cổ tay cậu, “Tinh Dao.”

“Mình không muốn nói gì cả.” Lâm Tinh Dao nói, “Hôm ấy chỉ là nghĩ cách để cậu giữ tỉnh táo, cậu không cần để tâm những gì mình nói đâu.”

Trên người Hứa Trạc thoang thoảng mùi thuốc lá điện tử còn vương lại. Màn đêm bao trùm lấy hắn, hương thuốc lá lành lạnh.

“Ghét mình rồi à?” Hứa Trạc dịu dàng hỏi.

Hắn xáp lại gần làm Lâm Tinh Dao khó xử nghiêng đầu đi, “Không.”

“Vậy lúc nào mới có thể tha thứ cho mình?”

“Mình không biết —” Lâm Tinh Dao đỏ mặt ẩy cằm Hứa Trạc ra, “Đừng gần thế!”

Suýt chút nữa cậu nổi cáu, đẩy Hứa Trạc ra rồi lùi về sau, hoảng hốt quay người chạy lên tầng.

Hứa Trạc nhìn bóng lưng cậu rời đi, nắm trong tay hai chiếc kẹo kia. Bao bì đơn giản, giá rẻ, ngọt sắc.

Ba năm, cuối cùng hắn cũng nhận được chút ngọt từ Lâm Tinh Dao.

Đêm khuya, bầu trời sao như gần kề với đồng nội.

Lâm Tinh Dao ôm chăn, áp mặt vào gối. Chăn vẫn là chiếc hồi trước, mùi hương thoang thoảng xưa cũ ấy dường như mãi không phai nhòa.

Bà ngoại mất vào một ngày trời âm u. Thi hài được thiêu thành một hộp tro, được Lâm Tinh Dao ôm. Lúc cậu vừa ra khỏi trung tâm hỏa táng là nhận được cuộc điện thoại từ phía cảnh sát, nói với cậu rằng đã tìm thấy mẹ cậu rồi.

Sau đó một thời gian rất dài, cảnh sát, chuyên gia tâm lý và dì đã sát cánh bên cậu. Dì đã thấy ảnh hiện trường, cô nhất quyết không cho Lâm Tinh Dao xem, một mình gục ngã khóc trong góc rất lâu.

Nhưng Lâm Tinh Dao lại nghĩ, ít nhất thì mẹ chưa rời bỏ mình.

Nếu không cậu nên khuyên nhủ bản thân thế nào đây? Cậu đã mất tất cả, chỉ không quên đi những gì từng có trong quá khứ, mới có thể bước tiếp theo chiều gió.

Bởi từ nay về sau sẽ không còn ai nhớ thay phần cậu nữa.

Sáng hôm sau Lâm Tinh Dao dậy đi làm với đôi mắt sưng húp. Cậu nhắn tin cho Hứa Trạc bảo tối hắn không cần tới đón, Hứa Trạc gọi điện cho cậu nhưng cậu không nghe máy.

Sau đó cậu mới biết sở dĩ tìm được di hài của mẹ cậu là do lấy lời khai của Hứa Trạc. Ngay từ đầu Hứa Trạc đã biết cậu, cũng biết cả mẹ cậu, mà trước nay Hứa Trạc chưa từng nhắc tới chuyện này với cậu.

Bọn họ quen biết bắt nguồn từ lừa gạt, từ đầu đến cuối ngập tràn dối trá. Hứa Trạc quá thông minh, cũng rất giỏi giấu, ngay cả Hạ Văn cũng không hiểu thấu hắn, huống gì là Lâm Tinh Dao.

Có lẽ đối với Hứa Trạc, mọi thứ đều là vô nghĩa. Hắn có thể giết người, có thể vạch trần người khác, dưới lớp vỏ ngoài dịu dàng rực rỡ ấy là một trái tim nguy hiểm, lạnh lẽo.

Trái tim ấy mãi không thể nào chạm đến được.

Buổi sáng đón mấy lượt khách xong, Lâm Tinh Dao ngồi trước quầy sắp xếp lại chìa khóa phòng. Cậu nghe thấy tiếng chuông vang lên từ ngoài cửa, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Hứa Trạc bước vào.

Lâm Tinh Dao sững sờ, nhìn đồng hồ: “Cậu không đi học à?”

Hứa Trạc tiện tay kéo chiếc ghế đẩu ngồi xuống cạnh cậu, “Không.”

Bầu không khí giữa hai người tối qua hơi kì lạ, Lâm Tinh Dao làm tiếp việc của mình: “Ngày nào cũng nghỉ học, cẩn thận bị đuổi học đấy.”

Hứa Trạc nhìn cậu một chốc, hỏi: “Sao mắt đỏ thế?”

Lâm Tinh Dao gượng gạo đáp: “Không sao.”

“Tinh Dao…”

“Nếu cậu tốt với mình là vì cậu muốn xin lỗi.” Lâm Tinh Dao cắt ngang lời Hứa Trạc, nói, “Vậy thì cậu không cần làm thế nữa. Bà ngoại hay mẹ mình mất không hề liên quan gì đến cậu, mình biết lúc đầu cậu tiếp cận mình là vì bị Hạ Văn ép, nhưng sau cùng cậu đã thừa nhận tất cả, cũng trả cái giá đắt rồi, cậu không cần xin lỗi nữa, mình tha thứ cho cậu.”

Ánh mặt trời ban sáng yên ắng, chiếc chuông trước cửa nhà nghỉ vang khẽ. Bên ngoài người qua lại tấp nập, dường như một cánh cửa đã ngăn giữa hai thế giới.

“Bọn mình giống như trước được không?” Hứa Trạc hỏi.

Lâm Tinh Dao không nhìn vào mắt hắn, đáp: “Không.” Trừ phi cậu tự lừa dối chính mình.

Đột nhiên cằm cậu bị nắm lấy buộc phải quay đầu lại, cậu giật bắn mình, cuống quýt túm lấy ngón tay Hứa Trạc, “Có camera…”

Camera theo dõi đặt ở máy tính trước mặt Lâm Tinh Dao trên quầy, cậu không dám nhúc nhích, bị ép phải ngẩng đầu lên nhìn Hứa Trạc. Đôi mắt Hứa Trạc đen láy, như chất chứa cảm xúc không nói thành lời, ngọn lửa thiêu đốt lạnh lẽo.

“Mình muốn ở bên cậu.” Hứa Trạc nhìn đôi mắt Lâm Tinh Dao, ngón tay v**t v* nhẹ nhàng khóe miệng Lâm Tinh Dao, “Xin lỗi.”

Hắn xoa má Lâm Tinh Dao khiến cậu khẽ run rẩy.

“Đừng nói nữa.” Lâm Tinh Dao thì thầm. Cậu không biết lời Hứa Trạc nói lúc này là thật lòng hay giả dối nữa.

“Không nói nữa.” Hứa Trạc xáp lại gần, vẻ lạnh nhạt ập tới theo. Hắn nói với giọng chỉ Lâm Tinh Dao nghe thấy được, “Hôn cậu được không?”

Không đợi Lâm Tinh Dao trả lời, Hứa Trạc đã cúi đầu hôn Lâm Tinh Dao, chiếc lưỡi chạm vào đôi môi man mát. Lâm Tinh Dao chỉ ngọ nguậy vì kinh ngạc đã bị Hứa Trạc đè gáy lại, hắn l**m khoang miệng ấm áp, đỡ lấy chiếc lưỡi mềm, nghe thấy Lâm Tinh Dao phát ra tiếng thở và rên ưm hưm đầy ngây ngô và vụng về, hơi thở Lâm Tinh Dao nóng rực như viên kẹo trong lòng bàn tay, đôi môi mềm vô cùng tận.

Ghế xoay bị đẩy sát tường, hai chân bắt chéo nhau dưới bàn, di mạnh giày xuống sàn. Lâm Tinh Dao bị hôn đến mức phải ngửa cằm lên, cậu túm vai Hứa Trạc muốn đẩy ra, nhưng nụ hôn của Hứa Trạc đã khóa chặt cậu lại. Cậu không thở nổi, cố hết sức hổn hển giữa môi hôn, từ cổ lên đến đỉnh tai đã ửng đỏ chưa trải sự đời.

Nụ hôn dài lâu khiến cậu khó thở, lúc Hứa Trạc buông Lâm Tinh Dao ra, đầu óc cậu hơi choáng váng. Cậu th* d*c ngực phập phồng, lấy lại tinh thần rồi mới thấy xung quanh không thấy ai, chỉ có tiếng gió thổi chuông reo khẽ.

Lâm Tinh Dao che đôi môi bị hôn đến đỏ thắm lại, đầu óc loạn cào cào, “Cậu điên à…!”

Hứa Trạc li3m nhẹ khóe môi, nói: “Cậu thấy rồi đấy.”

Cậu thấy rồi đấy, chân thành hay dối lừa, điên cuồng thịnh nộ, những gì đã qua, đốt quách đi cho rồi.

Hắn chỉ cần ngôi sao mãi sáng ngời trước mặt mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.