🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tác giả: Dạ Ngận Bần Tích
Edit + Beta: Mai Chi

38. TRÒ CHƠI KẾT THÚCKhi ấy cậu muốn làm Hứa Trạc vui, hệt như một nhân vật độc diễn hăng hái mà chẳng hề nghĩ kĩ, không biết người xem đang thờ ơ, làm thinh.

 

Tháng Chín, Hứa Trạc chính thức khai giảng. Lâm Tinh Dao cũng kết thúc công việc ở nhà nghỉ, chuẩn bị quay lại trường.

Kể từ sau nụ hôn bất chợt hôm ấy, Lâm Tinh Dao nhìn thấy Hứa Trạc là bực, nhưng Hứa Trạc cứ như không nhìn thấy, vẫn thường xuyên xuất hiện bên cạnh cậu.

Nguyên một kì nghỉ hè Lâm Tinh Dao như hoàn thành một nhiệm vụ gian khổ, nghĩ thầm Vương Uyển Thanh nên trả cho cậu chút thù lao… bây giờ cậu rất cần tiền, sau khi bà ngoại mất, cậu phải đối mặt với sự tàn nhẫn của cuộc sống thực tại.

Phẫu thuật mất một khoản tiền lớn, Lâm Tinh Dao nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đăng kí với trường xin trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Với lòng tự trọng cao ngất của cậu trước nay, thì chắc chắn cậu sẽ không làm vậy. Nhưng bây giờ Lâm Tinh Dao không còn để ý nữa.

Sau khi về trường Lâm Tinh Dao tìm một công việc ở quán cà phê, theo barista vừa học pha chế vừa đi làm. Cậu đã lên năm ba, ít bài tập hơn, hầu hết thời gian đều đi sớm về khuya làm thêm ở ngoài.

Cậu ở phòng sáu người, bạn cùng phòng thích tụ tập cùng nhau lên lớp, chơi bóng, đi net, hay hẹn nhau đi ăn. Thời gian làm việc, nghỉ ngơi và thói quen sinh hoạt của Lâm Tinh Dao khác hẳn với bọn họ, cậu không hề ăn cơm ở ngoài, cũng không chơi game, ban đầu bạn cùng phòng rủ cậu đi ăn đêm cùng, sau vài lần từ chối, bạn cùng phòng không rủ cậu tham gia hoạt động tập thể trong phòng nữa.

Lâm Tinh Dao không hòa đồng, từ nhỏ đến lớn đều vậy. Cậu cũng đã quen, cứ lủi thủi một mình ở trường, không kết bạn. Lên lớp thì chỉ ngồi một mình trong góc, nghe giảng xong là đi, không tham gia hoạt động tập thể của lớp, không tham gia câu lạc bộ, ngồi ăn một mình ở căng tin, tối thì về phòng một mình tắm rửa.

Không ai dạy cậu cách hòa nhập với mọi người thế nào, chính cậu cũng không hiểu tại sao, chỉ là tiếp tục dán tiếp cái nhãn từ rất lâu về trước đã quen, nghĩ rằng mọi người không thích mình là chuyện rất bình thường.

Nhưng kể từ sau khi nghỉ hè về trường, cuộc sống của Lâm Tinh Dao có một sự thay đổi nho nhỏ.

Hứa Trạc thường xuyên liên lạc với cậu. Cậu nghi ngờ cuộc sống cấp ba của Hứa Trạc có phải nhàn thật không, nếu không thì sao con người này đang học trên lớp còn chơi điện thoại? Mỗi ngày Hứa Trạc lúc thì hỏi cậu đang làm gì, tiếp theo đó là một cốc trà sữa được đưa tới tay cậu, hoặc là một phần đồ ăn gọi ngoài, thường là cơm hộp dinh dưỡng nhiều món, rau thịt hoa quả đủ thứ.

Vì gần như ngày nào Hứa Trạc cũng gọi đồ ăn ngoài cho cậu nên sau đó nhân viên trong quán cà phê còn trêu Lâm Tinh Dao, hỏi cậu đang yêu à, bạn gái thương cậu thế.

Lâm Tinh Dao bảo Hứa Trạc đừng đặt đồ ăn ngoài cho cậu nữa, Hứa Trạc chỉ nói một câu cậu quá gầy, phải chú ý sức khỏe.

Sau kì nghỉ hè, đúng là Lâm Tinh Dao đã có da có thịt hơn chút. Cậu hết sức cẩn thận với tình hình sức khỏe của mình, vì thật sự không muốn bị bệnh nữa, cậu bắt đầu ra sân thể dục chạy bộ tối mỗi ngày.

“Đừng tiêu tiền lung tung nữa, đồ ăn ngoài đắt lắm.” Trong một lần gọi điện, Lâm Tinh Dao nói với Hứa Trạc, “Mình nhận được trợ cấp rồi, mình sẽ ăn đầy đủ ở căng tin.”

Hứa Trạc nói, “Ừ.”

Nghe có vẻ hắn rất nghe lời, vậy mà hôm sau vẫn cứ mua đồ ăn cho Lâm Tinh Dao. Lâm Tinh Dao bực vì hành động này của hắn thật, giận mặc kệ hắn.

Hai người vẫn duy trì trạng thái qua lại kì lạ này, mãi cho đến cuối tháng Mười hai, Hứa Trạc nói sẽ đến miền Bắc chơi một chuyến.

Lâm Tinh Dao còn tưởng hắn đang nói đùa. Cuối tháng Mười hai Giáng sinh và Tết Dương lịch gần nhau, là khoảng thời gian nghỉ lễ quý giá tung tăng bay nhảy của sinh viên đại học, nhưng đối với học sinh cấp ba lại là thời gian ôn tập căng thẳng, vậy mà Hứa Trạc nói sẽ đi chơi?

Hứa Trạc không đùa cậu, ngày 31 tháng Mười hai xách vali đứng trước cổng trường Lâm Tinh Dao.

Cuối tháng Mười hai, miền Bắc tuyết rơi lả tả phủ kín mặt đất. Lâm Tinh Dao tan ca sáng, đi giữa trời tuyết vội vàng đến trường gặp Hứa Trạc.

Cậu khó mà tin nổi: “Cô đồng ý cho cậu tới à?”

Hứa Trạc nói: “Mình có suất đi trại đông Đại học Thanh Hoa, lần này đến Thanh Hoa gặp giáo viên, tiện thể thăm cậu.”

Đại học Thanh Hoa… Lâm Tinh Dao đơ người, ba năm nghỉ học còn được suất tham gia trại đông ở đại học đứng đầu cả nước, giữa người với người đúng là có sự khác biệt lớn.

Hứa Trạc ở một khách sạn gần trường Lâm Tinh Dao. Hắn tới cũng đã tới, dù gì Lâm Tinh Dao cũng phải lịch sự, đưa Hứa Trạc đi dạo quanh trường mình một vòng.

“Trường mình không đẹp đâu.” Lâm Tinh Dao nói, “Đợi cậu đến Thanh Hoa rồi thì ngắm thỏa thích.”

Hứa Trạc hỏi bâng quơ, “Buổi tối có hoạt động đón năm mới không?”

“Không biết, chưa tham gia bao giờ.”

Mùa đông miền Bắc lạnh buốt não, Lâm Tinh Dao bọc kín mít, rụt đầu lại trong mũ và khăn quàng. Hứa Trạc kéo mũ ngay ngắn cho cậu, đưa cậu đi ăn.

Trường của Lâm Tinh Dao ở trong làng đại học, vào đêm đón năm mới, trên đường toàn là học sinh đi chơi, Lâm Tinh Dao không quen lắm với cảnh đông nghịt chen chúc nhau thế này, Hứa Trạc đi cạnh cậu, nắm cổ tay cậu.

Lâm Tinh Dao giật mình, Hứa Trạc nói: “Đừng đi lạc.”

Hứa Trạc mua một phần xiên que ở một quầy hàng nhỏ ven đường, Lâm Tinh Dao thích ăn mấy món kiểu vậy, cầm chiếc hộp nóng ăn đến là ngon lành. Màn hình lớn ở quảng trường trung tâm phía xa đang đếm ngược đón năm mới, mọi người tụ tập ở quảng trường, ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử màu sắc rực rỡ.

Lâm Tinh Dao l**m nước canh ở khóe miệng, cũng ngẩng đầu nhìn đếm ngược trên màn hình, đôi mắt lóe ánh sáng. Hai người đứng ngoài đám đông, bóng cây nghiêng, Hứa Trạc đút hai tay trong túi áo, cúi đầu nhìn Lâm Tinh Dao.

Ngoài tiếng nói chuyện ồn ào, ánh đèn neon trong thành phố chiếu sáng. Giữa đám đông, Hứa Trạc như một vị khách không mời mà đến từ nơi đồng hoang xa xôi bước vào dòng người tấp nập, toàn thân toát hơi lạnh mãi không tản đi hết, không hề hợp với bầu không khí náo nhiệt.

Khi đếm ngược trên màn hình điện tử điểm 0 giờ, theo tiếng mô phỏng pháo hoa và tiếng chuông vang lên, mọi người ở quảng trường hò reo vui vẻ. Lâm Tinh Dao ăn uống no say, tay chân ấm áp, cậu bị lây cảm xúc của người bên cạnh, một năm mới đến, cuối cùng gương mặt cũng ánh lên vẻ tươi cười.

Hồi trước cứ mỗi năm đón tết, bà ngoại cứ nhắc mãi bỏ qua cái cũ, chào đón cái mới, tuổi mới là món quà mới, Dao Dao phải bình an khỏe mạnh, rồi bưng mâm cơm tất niên đã bận cả ngày để chuẩn bị, giám sát Lâm Tinh Dao không cho phép cậu kén ăn.

Quay về nhiều năm trước kia, Lâm Tinh Dao vẫn còn chút ấn tượng mờ nhạt về mẹ mình. Lúc ấy ông ngoại vẫn còn sống, cả nhà ngồi cùng nhau trong căn nhà nhỏ xem gala xuân, người phụ nữ bế cậu trong lòng vừa xem tivi vừa cười, cúi đầu nói chuyện với cậu, nhưng nói gì thì Lâm Tinh Dao đã quên mất.

Cậu chỉ nhớ mẹ rất gầy, có một mùi hương ấm áp, luôn dịu dàng gọi cậu là Tiểu Tinh.

Những kí ức ấy đã dần xóa nhòa đi đau khổ và căm hận mãnh liệt trong suốt ba năm qua, là chỗ dựa của Lâm Tinh Dao cuối cùng cũng không từ bỏ bản thân trong vô số đêm cô đơn. Cho đến khi cậu tập tễnh trắc trở bước tới ngày hôm nay, cuối cùng tất cả đã về với đúng quỹ đạo, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ít nhất cậu vẫn mang theo nguyện vọng của người thân theo bên mình.

Sau khi kết thúc hoạt động đếm ngược, đám đông ở quảng trường tản dần.

Hai người đi về phía trường học, trên đường Hứa Trạc hỏi: “Bộ mô hình đất sét tự lắp ráp còn không?”

Lâm Tinh Dao ngẩn người, “Bộ hồi trước mình tặng cậu á?”

“Ừ.”

“Bán rồi.”

Hứa Trạc im lặng một lúc, xác nhận lại: “Bán rồi?”

“Giữ lại cũng vô ích, dù gì cậu cũng trả lại cho mình rồi mà, tốt nghiệp cấp ba xong là mình bán rồi.”

“Bán cho ai vậy.”

Lâm Tinh Dao thấy bất ngờ vì hắn hỏi vậy, cuối cùng ngẩng đầu nhìn hắn đầy thắc mắc, “Đăng bán trên mạng.”

Cậu nghĩ, tự nhiên hỏi làm gì, rõ ràng là đã trả cậu rồi. Nhắc tới chuyện này, Lâm Tinh Dao hay thấy hồi đó mình đúng là ngu hết thuốc chữa, rõ ràng nhà không giàu có gì, kết quả lại tiêu một đống tiền mua một món đồ chơi vì bộp chộp nhất thời.

Khi ấy cậu muốn làm Hứa Trạc vui, hệt như một nhân vật độc diễn hăng hái mà chẳng hề nghĩ kĩ, không biết người xem đang thờ ơ, làm thinh.

Cũng may sau đó lúc bán đi, bộ mô hình đất sét tự lắp ráp được giữ gìn cẩn thận, hơn nữa chỉ mở bán giới hạn ở ngoài cửa hàng, nên giá trên mạng thổi lên rất cao, nên lúc Lâm Tinh Dao đăng bán mô hình đất sét tự lắp ráp trên mạng vẫn bán với giá gốc.

Ban đầu thì kì vọng biết bao, sau cùng lại thất vọng đến nhường nào.

Lâm Tinh Dao vẫn như trước, viết hết cảm xúc lên mặt mình, Hứa Trạc đưa cậu tới cổng trường, cậu buồn rầu, “Mình đi đây.”

Hứa Trạc hỏi: “Mai gặp không?”

“… Để sau nhé.”

Lâm Tinh Dao quay người vào trường. Một mình đút tay trong túi áo khoác, đeo khăn quàng dày, đầu đội mũ len cũ, đi từng bước trên tuyết đi xa dần.

Hôm sau được nghỉ Tết Dương lịch, bạn cùng phòng đã về nhà hết, Lâm Tinh Dao tinhrh dậy, mở điện thoại ra thì nhìn thấy Hứa Trạc nhắn, hỏi cậu có đi đảo Tuyết Tùng chụp ảnh không.

Đào Tuyết Tùng ngay gần trường Lâm Tinh Dao, ngồi tàu cao tốc nửa tiếng rồi đi taxi qua một chiếc cầu dài là tới. Dù điểm du lịch đó rất gần trường, nhưng Lâm Tinh Dao chưa tới đó bao giờ.

Lâm Tinh Dao nhắn lại: [Hôm nay mình đi làm, lương gấp ba.]

Cậu nhắn tin xong rồi thu dọn đồ đạc ra ngoài, không ngờ sau khi đến quán cà phê thay đồng phục xong ra ngoài đã thấy Hứa Trạc ngồi một bàn, tay cầm một chiếc máy tính bảng.

Hứa Trạc gọi một cốc Americano, Lâm Tinh Dao pha xong mang tới bàn hắn, hỏi nhỏ, “Đến đây làm gì?”

Hứa Trạc đưa máy tính bảng cho cậu xem, trên màn hình là tài liệu chuyên ngành đã ghi chép, “Học bài.”

Lâm Tinh Dao cạn lời, mặc kệ hắn.

Mãi đến chín giờ tối Lâm Tinh Dao mới tan ca. Lúc cậu ra khỏi chỗ làm, nhìn thấy quán cà phê vắng tanh, Hứa Trạc vẫn ngồi đó.

Bỗng cậu thấy hơi áy náy, ngập ngừng bước tới. Hứa Trạc thấy cậu đã xong việc, cười hỏi: “Mai có đi làm không?”

“Không.”

“Bây giờ xuất phát vẫn kịp tàu cao tốc lúc mười rưỡi.” Hứa Trạc nói, “Đi không?”

Lúc ngồi trên tàu cao tốc đầu óc Lâm Tinh Dao vẫn lơ ngơ, nhìn cảnh đêm và ánh đèn lướt qua như bay ngoài cửa sổ, rồi nhìn đồng hồ, mười rưỡi tối.

Ngay cả cần gì Hứa Trạc cũng đã nghĩ xong xuôi cho cậu, đặt vé, đặt khách sạn, đặt xe đến khách sạn sau khi xuống tàu cao tốc.

Cô gái lễ tân: “Hai anh đặt trước hai phòng, tổng cộng là 588 đồng ạ.”

Lâm Tinh Dao sốc: “Đắt vậy ạ!”

“Thưa quý khách, bên em là khu du lịch, giờ là ngày lễ nên giá sẽ đắt hơn ngày thường một chút ạ.”

Lâm Tinh Dao xót tiền, nói, “Trả một phòng đi ạ, hai bọn em ở một phòng là được rồi.”

Hứa Trạc nói: “Vậy trả một phòng.”

“Hôm nay chỉ còn hai phòng này thôi, nếu trả một phòng thì không còn phòng tiêu chuẩn khác đâu ạ.”

Hứa Trạc: “Vâng.”

Lâm Tinh Dao vào phòng mới nhận ra Hứa Trạc đặt hai phòng đơn.

Hứa Trạc đi qua người cậu đặt vali xuống, kiểm tra cửa sổ, máy sưởi và bình nóng lạnh. Trông hắn điềm nhiên làm Lâm Tinh Dao cũng không muốn gượng gạo, cậu ép mình phải quên nụ hôn hồi hè đi, nhưng sau đó Hứa Trạc không có những hành động vượt quá giới hạn nào nữa, Lâm Tinh Dao nghĩ thầm e rằng lúc ấy là bốc đồng, cũng có thể là lý do khác.

Căn phòng ấm lên nhanh chóng, Lâm Tinh Dao đi tắm trước, tắm xong nằm sấp xuống giường chơi máy tính bảng của Hứa Trạc. Máy tính bảng của Hứa Trạc tải rất nhiều game, Lâm Tinh Dao rất thích thú với máy tính bang của hắn, nhưng lúc nào cũng ngại thể hiện ra, chỉ khi Hứa Trạc chủ động đưa cho cậu chơi cậu mới chịu cầm lấy.

Trong phòng tắm bốc hơi mù mịt, tiếng nước ào ào dừng lại. Hứa Trạc tắt vòi hoa sen, lấy khăn treo trên giá.

Hơi nước trên giương dần mờ đi, lờ mờ chiếu nên cơ thể rắn chắc, thon thả. Sau khi ra tù, hắn đi du lịch từ miền Tây một mình, từ đất liền bao la ở Tây Nam đến Tây Bắc, rồi băng qua vô vàn ngọn núi và thảo nguyên, băng qua rừng núi và phơi nắng phơi gió từ ngày này qua ngày khác đã hình thành cơ thể thanh niên của hắn rắn chắc, khỏe khoắn, sức mạnh ẩn dưới vẻ bình tĩnh.

Bụng hắn có một vết sẹo mờ, vết thương đâm dao ấy đã không còn đau nữa. Hứa Trạc kéo vạt áo xuống, đi ra khỏi phòng tắm.

Trong phòng, tiếng nhạc vui vẻ trong game vang lên, Lâm Tinh Dao đang chơi rắn săn mồi, cậu đã chơi đến hạng hai, rắn dài chiếm gần hết màn hình, cậu hết sức tập trung, nhấc hai bên bắp chân trắng trẻo căng lại, tóc chưa khô hẳn, bên cổ trắng ngần ươn ướt, tỏa hương xà phòng thoang thoảng.

Cậu sắp giành được hạng nhất, ngón tay di chuyển trên màn hình như bay, bỗng lúc này đệm lún xuống, một cánh tay chống bên tai cậu, bóng bao trùm lấy cậu.

Lâm Tinh Dao sững sờ, rắn đụng phải con rắn khác, tan thành vô số mảnh nhỏ.

Trò chơi kết thúc.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.