Hôm sau.
Nàng ta bày ra dáng vẻ mảnh mai, yếu ớt ngất xỉu trong Ngự Hoa Viên, vừa hay được Hoàng đế ôm lấy trong lúc đi dạo.
"Hân Tiệp dư, đừng đánh ta nữa..."
Nàng ta mặc một bộ quần áo màu trắng, khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Xưa nay Hoàng đế coi trọng lễ nghi đức hạnh, lập tức khiển trách Hân Tiệp dư Đông Ngọc Dao, chuyển sang sủng ái đích tỷ vang danh tiếng thơm dịu dàng và rộng lượng.
Đông Ngọc Dao là con gái của Trưởng Công chúa, dựa theo vai vế, có thể gọi Hoàng đế một tiếng biểu ca.
Đêm đó, nàng ta tháo bỏ trang sức, đứng canh ngoài cửa cung điện với đôi mắt đỏ hoe.
Tiếng khóc rả rích.
"Biểu ca, Ngọc Dao biết sai rồi, người muốn phạt thần thiếp thế nào cũng được, nhưng xin đừng phớt lờ thần thiếp."
Ta thấy còn mến dáng vẻ như trái vải mới bóc vỏ kia, khiến Hoàng đế mềm lòng.
Hắn khoác thêm long bào, bế Đông Ngọc Dao đang đi chân trần lên.
"Dao Dao thật trẻ con.”
"Đêm lạnh rồi, trẫm đưa nàng hồi cung."
Nàng ấy làm gián đoạn đích tỷ thị tẩm.
Đích tỷ hờn dỗi kêu lên: "Hoàng thượng..."
"Ngọc Dao từ nhỏ đã ngây thơ hồn nhiên, Linh Tâm, nàng nhường nàng ấy chút nhé, trẫm tin nàng có đủ tấm lòng bao dung này."
Hoàng đế thậm chí không ngoái đầu lại.
Lần đầu tiên, đích tỷ bị chính cái danh tiếng mà mình dùng trăm phương ngàn kế theo đuổi tìm kiếm ngáng chân.
Nàng ta chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuc-tham-cung-cham-luu/2345837/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.