Vương ma ma vừa khóc vừa đáp “vâng”.
Ta căng thẳng đứng dậy, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Thôi Yến bước vào, ánh mắt hai chúng ta chạm nhau, ta lắp bắp:
“Biểu… biểu ca, sao huynh lại về rồi, mọi chuyện…ổn rồi sao?”
Thôi Yến không nói gì, ta sợ hắn hiểu lầm, vội vàng nói lấp:
“Ý ta là… huynh không cần vội về, việc của cô mẫu quan trọng hơn.”
“Ồ.” Hắn gật đầu.
Ta sững người — hình như trong mắt hắn… có chút ấm ức.
Chẳng lẽ… ta nên mời hắn ở lại?
Nhưng… ta thật sự không mở miệng nổi.
Lúng túng quá rồi…
Sáng sớm hôm sau, bên Thôi phủ truyền tin tới — Liễu di nương mắc bệnh nghiêm trọng, đã qua đời.
“Qua đời gấp như vậy sao?” Ta cảm thấy có gì đó lạ lạ, nhưng lại chẳng thể nói rõ là lạ ở đâu.
Cô mẫu thì rất vui. Kẻ thù c.h.ế.t rồi, con trai lại khỏi bệnh, giờ bà làm gì cũng đều hớn hở rạng rỡ.
Giữa trưa, cả nhà cùng ngồi ăn một bàn, ta như thường lệ vẫn ngồi cạnh Thôi Yến. Lúc gắp thức ăn, theo thói quen lại gắp cho hắn nửa bát đầy, đến lúc nhận ra thì đã muộn rồi.
Thôi Yến nhìn đ ĩa đồ ăn cao như núi trước mặt, im lặng không nói. Ta vội giải thích: “Ta quen tay rồi… nếu huynh ăn không hết, thì để ta ăn cũng được.”
“Ăn hết được.” Hắn đáp, rồi thong thả cúi đầu ăn từng đũa một.
Ta âm thầm thở phào.
Tộc trưởng hỏi hắn chuyện điều tra vụ cháy, Thôi Yến đáp: “Có người châm lửa từ ngoài cửa sổ, mục đích là muốn thiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khuong-mieu/2750364/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.