🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

5.

Thật ra, việc Sở Kỳ An thích Tống Mạt, năm đó căn bản không phải là bí mật ở kinh thành.

Chẳng qua trước kia Sở Kỳ An chỉ là một hoàng tử con vợ lẽ không được yêu thương, cho nên không có ai thèm để ý tới hắn.

Hiện giờ đã khác, Sở Kỳ An đã là Hoàng Đế.

Bắc An Vương đã cưới Tống Mạt ngày đêm nơm nớp lo sợ, sợ Hoàng Thượng tức giận vì bị cướp vợ, vì thế vội vàng viết thư hoà ly, tặng Tống Mạt lại cho hắn.

Ngày đầu tiên Tống Mạt vào cung đã nhìn thấy ta.

Nàng xinh đẹp hơn cả trên bức hoạ, một thân váy mềm yên la phết đất màu xanh lục, xinh đẹp xuất trần.

Lúc ấy ta đã được phong làm Quý Phi, vị trí Hoàng Hậu bỏ không.

Sau khi Tống Mạt hồi cung, tuy vẫn còn chưa có danh phận, nhưng ai ai cũng biết, Sở Kỳ An đã yêu nàng mười mấy năm, hiện giờ cuối cùng cũng có được nàng.

Cho nên, nàng chính là người được chọn cho hậu vị.

Rõ ràng là Tống Mạt cũng biết điều này.

Vì thế, lần đầu tiên nhìn thấy ta, nàng không có hành lễ gì với ta, chỉ cười nói:

“A, quả nhiên nhìn ngươi rất giống ta.

“Cung nhân bên cạnh Kỳ An nói, mỗi lần hắn ở bên cạnh ngươi đều phải tắt đèn đuốc trên đầu giường, ngươi có biết vì sao không? Bởi vì khi ánh sáng tối tăm ngươi lại càng giống ta.”

“À đúng rồi, ngươi cũng mặc váy màu xanh lục.”

Tống Mạt liếc nhìn ta một cái, không chút để ý mà cười: “Thật là đáng tiếc, hoạ hổ chung loại khuyển (1),ngươi mặc sao đẹp bằng ta chứ!”

Ta gật đầu: “Đã hiểu rồi, Tống cô nương thích màu xanh lục, vừa vặn ta có quà tặng cho ngươi.”

“Quà gì?”

Ta vỗ vỗ tay.

Ngân Kiều theo tiếng vỗ tay, trình lên một chiếc mũ màu xanh. (2)

Ngày hôm đó, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kia của Tống Mạt tức thành màu gan heo.

Nàng trở về kể chuyện đó với Sở Kỳ An.

Đêm hôm đó, Sở Kỳ An tới tìm ta.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy sắc mặt của hắn khó coi như thế.

Sở Kỳ An nói: “Nàng gây chuyện với Mạt nhi ư?”

Ta nói: “Không có, ta có ý tốt tặng quà cho nàng, lại còn chọn màu sắc mà nàng yêu thích nhất.

Sở Kỳ An chán nản.

Sau ngày hôm đó, hắn lại không đến cung của ta nữa.

Trước kia, Sở Kỳ An chỉ cần có được bảo bối gì đều sẽ tặng cho ta trước.

Nhưng hiện tại, cho dù là quả vải tiến cống từ Giang Nam, hay là anh vũ được Tây Vực dâng lên, các loại dị bảo quý hiếm cuồn cuộn không ngừng được đưa tới chỗ của Tống Mạt.

Thậm chí có một lần, Ngân Kiều đi tới Ngự Thiện Phòng lấy cho ta canh tổ yến đường phèn, cũng bị đầu bếp gây khó xử mà báo:

“Cô nương, xin lỗi, dạo này huyết yến trong cung có ít, Hoàng Thượng nói Tống Mạt cô nương thân mình không khoẻ, cần phải để dành cho nàng.

Tống Mạt đoạt cả đồ ngọt mà ta yêu thích nhất, nhưng dường như nàng vẫn thây schuwa đủ.

Một lần, gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, nàng chỉ vào ngọc bội ở bên hông của ta.

“Ngọc bội này không phù hợp với khí chất của Quý Phi, hay là cho ta được không?”

Ta không đồng ý.

Ngọc bội kia rất quý, đế làm bằng phỉ thuý, bên ngoài điểm xuyết cành trúc điêu khắc bằng vàng.

Nhưng ta không cho Tống Mạt, không phải vì nó quý, mà bởi vì nó là món quà đầu tiên mà Sở Kỳ An tặng cho ta.

Sau đó trong cung biến, ta đã mang theo nó ra vào sinh tử cùng với Sở Kỳ An.

Ta càng không cho, Tống Mạt lại càng muốn, trong khi tranh chấp thì Sở Kỳ An tới.

Tống Mạt lập tức quỳ xuống, “Quý Phi nương nương, là thần nữ đã đi quá giới hạn, chẳng qua là do thần nữ chưa bao giờ thấy ngọc bội xinh đẹp như thế, chỉ nhìn nhiều hai lần.”

Đôi mắt nàng đầy nước, bên má còn đọng một giọt nước mắt, nhìn mà thương. 

Sở Kỳ An nhíu mày, hắn nhanh chóng tiến lên, nâng Tống Mạt dậy.

“Có việc gì thế?”

Tống Mạt khóc.

“Hoàng Thượng, ta thật sự là chỉ nhìn thấy ngọc bội này, trong lòng vô cùng thích thú, cho nên không khỏi nhìn chằm chằm.

“Nhưng Quý Phi nương nương lại nói là ta mơ ước ngọc bội này, chẳng lẽ là ép nàng đưa cho ta.”

Tống Mạt nhìn ta: “Nương nương, thần nữ thật sự không có ý này…”

Ta thở dài.

Tống Mạt nếu đi đóng kịch, nhất định sẽ giỏi nhất.

Sắc mặt của Sở Kỳ An trầm xuống, hắn nhìn ngọc bội kia, nói với ta:

“Quý Phi, chỉ có một chiếc ngọc bội thôi, ngươi cho Mạt nhi đi!”

Hắn không nhớ rõ đây là món quà đầu tiên hắn tặng cho ta.

Tống Mạt đứng ở phía sau Sở Kỳ An, nhếch mép lên với ta, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Ta giả vờ không nhìn nàng, nhạt nhẽo nói: “Dựa vào cái gì?”

Sở Kỳ An còn muốn nói lý với ta: “Quý Phi, nàng đã theo trẫm nhiều năm như thế, thứ tốt gì trên đời này, chỉ cần cái gì nàng cần đều có.”

“Mạt nhi lại không giống, mấy năm nay nàng ấy ở Bắc Địa, chịu khổ rất nhiều.

“Nàng ấy cũng không phải người thích vàng ngọc, hầu như không có hứng thú với cái gì, thật khó mới có đồ vật nàng ấy thấy thích, nàng nhường cho nàng ấy một chút không được sao? Dù sao nàng ở trong cung, ngọc bội như vậy cũng có hàng ngàn hàng vạn.”

Tạ lặng lẽ nghe Sở Kỳ An nói xong, cười nói: “Như vậy ư?”

Sau đó, ta cầm lấy ngọc bội ném xuống hồ ở bên cạnh.

“Nàng ta thích cái gì, Hoàng Thượng cho nàng ta là được. Nhưng đồ vật của ta, chỉ có ta có thể xử trí.”

 

_______

(1) Trong nguyên văn là “Hoạ hổ chung loại khuyển” 画虎终类犬, đại để là vẽ hổ không được mà vẽ thành chó.

Câu này là thành ngữ của Hán ngữ, ban đầu là “Hoạ hổ bất thành phản loại khuyển”, nghĩa là “vẽ hổ không thành, lại thành chó.” Muốn nói về những kẻ tham làm việc lớn nhưng tài hèn sức mọn nên không được việc. Cho nên khi làm việc gì cần phải xem xét khả năng của mình trước đã.

(2) Mũ xanh, nón xanh (lục): là chỉ bị cắm sừng.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.